Chương 681: Câu Kéo Thời Gian
Hắn bình tĩnh dùng ánh mắt phiêu dật nhìn Lục Tân, chẳng qua bên trong đôi mắt tinh anh bắt đầu hiện lên từng tơ máu. Khi thấy Lục Tân tự đấm mạnh vào thái dương, trong lòng hắn lúc này cảm thấy vô cùng sốt ruột.
Sau một hồi im lặng, hắn nhẹ nhàng nâng kính của mình, rồi từ từ thắp từng ngọn nến.
"Ngươi đang muốn tranh cãi với ta về việc nên theo đuổi lý tưởng như thế nào sao?"
Hắn nhìn thẳng vào mắt Lu Xin, không hề có chút sợ hãi mà nhẹ nhàng nói:
"Thực xin lỗi! Ta không có ý định thảo luận vấn đề ngây thơ như vậy với ngươi."
"..."
Lục Tân ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn khuôn mặt Trần Huân.
“Mau giết hắn, mau giết cái tên như vậy..."
"Ta muốn băm hắn thành thịt vụn…”
“Không được để hắn được phép làm như vậy với bất cứ ai..."
Hai người, em gái và cha Lục Tân đều lao về phía Trần Huân, như thể họ muốn xé xác hắn ra từng mảnh ngay tại chỗ.
Tuy vậy, họ vẫn giữ khoảnh cách rất xa với hắn.
Lúc này, Lục Tân lờ mờ nghe thấy phía bên kia tòa nhà có tiếng súng mơ hồ, tiếng vật nặng bị đập vỡ và tiếng kêu đau đớn của một số người.
Điều này chứng tỏ, có lẽ đám người Trần Tinh đã bắt đầu xông vào phòng thí nghiệm, đồng thời đang chạm trán với một số kẻ có năng lực rất mạnh.
Hắn cũng nhận ra rằng vị người thân này đang nóng lòng muốn làm một việc khác.
Mười ngón tay của Lục Tân bắt đầu co giật, run rẩy không thể kiểm soát được.
…
Lúc này Trần Huân đang yên lặng quan sát từng phản ứng nhỏ của Lục Tân.
Vẻ mặt của hắn vẫn rất tự tin và bình tĩnh.
Hắn có thể cảm nhận được dường như có thứ đang muốn bắt lấy mình.
Cảm giác này giống như trước mặt có cái gì đó đang chuyển động nhưng lại không thể thấy được.
Xung quanh cơ thể thì có cảm giác lạnh buốt như lưỡi dao cứa vào da thịt vô cùng khó chịu.
Hắn biết bản thân không phải là dị biến giả nên hắn cũng chỉ lẳng lặng quan sát Lục Tân chứ không thèm để ý những điều này.
Chỉ là ở trước mặt Lục Tân, hắn vẫn muốn tỏ ra lạnh lùng một chút.
Lúc này Lục Tân ngồi trên ghế ở đối diện hắn cũng đang cúi đầu suy tư lạ thường.
.............
"Ta vẫn còn vài chuyện muốn hỏi ngươi."
Một lúc sau, Lục Tân mới ngẩng đầu lên, nhìn Trần Huân.
Trần Huân chậm rãi nâng chén rượu, nhẹ nhàng ra hiệu với Lục Tân rồi quay sáng liếc nhìn cái đồng hồ bấm giờ bên cạnh.
Một phút một giây trôi qua.
"Họ......"
Lục Tân dừng lại, rồi nói:
"Họ đang ở đâu?"
"Ta không biết."
Trần Huân không hỏi kỹ vì hắn biết người Lục Tân đang nói tới là ai.
Hắn chỉ thản nhiên trả lời:
"Chỉ có Tiểu Thập Cửu là ở bên cạnh ta, còn rất nhiều người.... không cứu về được."
Nói xong, hắn cười khổ:
"Lúc trước ngươi ra tay độc ác quá, gây cho bọn ta tổn thất khôn lường."
"Nói thật, ngay từ đầu ta đã không xem trọng hạng mục này của ngươi, chỉ có thầy là khăng khăng cho rằng ngươi rất có tiềm lực, ngay cả...... khi ngươi gây ra tại họa như vậy mà ông ấy vẫn kiên trì với nhận định của mình, ông ấy không chịu thừa nhận ngươi chính là thất bại của tạo hóa!"
Hạng mục, tiềm lực, thất bại, tạo hóa...
Những từ này giống như cây kim sắt nhọn đâm vào não của Lục Tân.
Từng mảnh ký ức vụt lên trong đầu hắn.
Ngọn đèn tái nhợt, bàn phẩu thuật lạnh như băng, ánh mắt lạnh lùng của người đeo khẩu trang.
Ngoài ra còn có một đứa bé trai đang đau đớn và chật vật ngồi trong một góc phòng thí nghiệm mà khóc.
Hắn bỗng nghĩ tới, lúc trước khi giáo hội khoa học kỹ thuật đánh bom ô nhiễm vào Thanh Cảng, hắn vừa nghe thấy có tiếng khóc thì trong đầu liền hiện lên hình bóng một cậu bé đang ngồi nức nở, lúc ấy hắn nghĩ là ảo giác do nguồn ô nhiễm kia tạo thành.
Bây giờ mới biết hóa ra đó chính là ký ức của riêng hắn.
...................
Ba của Lục Tân và em gái vô cùng phẫn nộ.
Đây là lần đầu tiên Lục Tân nhìn thấy họ phẫn nộ và căm hận đến vậy.
Thậm chí hắn còn không nghe rõ họ nói cái gì, chỉ có thể cảm nhận được họ đang tác động mạnh mẽ vào lý trí và cảm xúc của hắn.
Cảm giác chỉ nhớ lại được một phần thật sự khó chịu không thể tả.
Hình ảnh hiện lên trong đầu hắn càng ngày càng nhiều, càng ngày càng chân thật, nhưng nó lại giống như một bộ cuốn phim được biên tập dở, không thể kể nên một cậu chuyện chính xác, điều này khiến hắn rất bức bối, hắn hận không thể trực tiếp bới não để tìm lại mảnh ký ức này.
"Các ngươi...."
Hồi lâu sau Lục Tân mới lên tiếng, từng câu từng chữ nói ra đều rất gian nan:
"Cuối cùng các người đã làm gì ta?"
Trần Huân hơi trầm mặc, giống như đang suy nghĩ xem có nên nói ra hay không.
Qua một lúc sau, hắn mới nhẹ nhàng nói:
"Chỉ là một vài công tác tương tự như cường hóa và trị liệu thôi."
Sau đó hắn lại im lặng rồi nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
"Bởi vì đây là hạng mục của thầy, cho nên có nhiều điều ta cũng không rõ lắm."
"Đương nhiên, có biết thì ta cũng không thể nói với ngươi."
"................"
Sau khi nói xong, hắn liếc nhìn đồng hồ bấm giờ rồi khẽ thở dài.
Ngay lập tức cảm giác phẫn nộ trong lòng Lục Tân liền trào dâng, hắn như muốn bóp nát đầu Trần Huân.
Ngoài tầm mắt thậm chí hắn còn thấy ba và em gái đang bàn bạc gì đó, sau đó họ chậm rãi đi về phía trước rồi đứng ở bên cạnh hắn, giữ chặt tay hắn giống như đang kiềm chế không để hắn đi giết chết Trần Huân.