Chương 692: Xử Lý Gọn Gàng
Nhưng Lục Tân đã canh ngay lúc quái vật này xông tới mà bất ngờ ngã về phía sau.
Đồng thời với tư thế mất cân bằng này hắn trượt nửa người về bên trái, tiện tay rút một khẩu súng từ trong ba lô của Thằn Lằn mà lúc nãy Trần Tinh vừa ném cho hắn, sau đó hắn mặc kệ lực hút của trái đất mà chạy lên trên vách tường xung quanh rồi sải bước về phía trước.
"Bằng bằng…"
Hai viên đạn liên tiếp bắn về hướng phòng kính.
Ở đó đã có một vết nứt hình mạng nhện do cú va chạm của Thằn Lằn từ trước nên điểm trung tâm đã vô cùng mỏng manh.
"Bằng…"
Một viên đạn nhắm chuẩn vào điểm trung tâm kia.
"Bặc…"
Một viên đạn khác xuyên qua cái lỗ, bắn thẳng vào giữa trán Triệu Sĩ Minh.
Lục Tân cầm cây súng rồi lộn một vòng lên trên trần nhà.
Hắn thấy đầu Triệu Sĩ Minh nghiêng qua một bên rồi đập vào một tấm kính trên tường, hắn khẽ nhíu mày.
Hắn bổ sung thêm những gì chưa kịp nói lúc này:
"Sẽ chết đấy."
…
Không khí trong phòng thí nghiệm bỗng trở nên an tĩnh lạ thường. Hiển nhiên Triệu Sĩ Minh thật sự không ngờ viên đạn có thể bay tới tận đây, lời còn chưa dứt, biểu cảm trên mặt đã cứng lại. Khi hắn ngã xuống trong phòng thủy tinh, cơ thể vẫn duy trì trạng thái méo mó như lúc nói chuyện, tạo cảm giác điên cuồng một cách khác thường.
"Keng…”
Cũng đúng vào lúc này, trường sức mạnh tinh thần thần tán loạn quanh vị ‘thần’ bỗng ổn định lại, tựa như bầy ong đang bay lượn khắp chốn chợt về quay đầu về lại cạnh tổ ngay.
Vị ‘thần’ đang xoay người một cách mau lẹ, mắt nhìn chằm chằm vào Lục Tân, cánh tay dồn sức chuẩn bị chộp lấy hắn cũng ngừng lại, hệt như một kẻ điên loạn, hung ác đột ngột mất đi tri giác vậy.
…
"Sao thế này?"
Có người kinh hoảng hét lớn, đó là nhân viên của phòng thí nghiệm. Trước đó, dị biến giả ở chủ thành đã bắt được bọn họ, nhưng còn chưa kịp giải đi thì vị ‘thần’ này đã xuất hiện.
Khoảnh khắc ‘thần’ giáng thế, một nửa trong số họ trực tiếp bị xóa mất tinh thần, chết tươi tại chỗ. Những người còn lại, ít nhiều gì cũng trở nên hơi điên khùng rồi.
Hoặc là ngơ ngác ngồi chồm hỗm ở góc nào đó, hoặc là cúi đầu, ra sức chui vào góc tường, hệt như nơi ấy có một cái động vậy.
Nhưng vẫn còn ba bốn người miễn cưỡng duy trì được lý trí. Thấy được Triệu Sĩ Minh đã chết, hai mắt bọn họ trợn trừng lên, tựa như đang nghĩ tới chuyện gì đó rất đáng sợ.
"Rất rõ ràng, vị ‘thần’ này đã bị kẻ mặc áo choàng trắng kia khống chế…”
"... Chuyện này không quan trọng, cho nên cách để đối phó với ‘thần’, đầu tiên là phải chặt đứt liên hệ giữa bọn họ."
"Đáng tiếc mẹ không có ở đây, cho nên ta chỉ có thể tự mình làm…”
"Ta không có kéo, nhưng..."
"Giết hắn cũng là một cách chặt đứt liên hệ mà!"
"..."
Khi những người khác còn đang hoảng loạn hoặc sợ hãi vì cái chết của Triệu Sĩ Minh, Lục Tân không hề lãng phí một giây nào, hắn đạp vách tường, trong lúc giết chết Triệu Sĩ Minh dù cả hai cách nhau một lớp tường thủy tinh, đầu hắn cũng đã bắt đầu cân nhắc tới quy luật khách quan của nhiệm vụ dọn dẹp.
"Hiện tại thứ đồ chơi này hình như đã bất động thật, nên..."
Khi cơ thể đang trườn theo mặt tường để xuống dưới, hắn cũng đã chuẩn bị xong xuôi, kỹ càng.
Hai mắt chợt quay ngắt về phía vị ‘thần’ đang đứng yên bất động kia, cái bóng phía dưới cơ thể bỗng dài vọt ra.
"Vụt!"
Cái bóng nhào tới bên cạnh vị ‘thần’ kia.
Khi tiếp xúc với trường sức mạnh tinh thần méo mó ngưng đọng xung quanh cơ thể vị ‘thần’, cái bóng thoáng bị cản trở đôi chút.
Nhưng ngay sau đó, cái bóng lập tức thuận lợi đột phá trường sức mạnh tinh thần vặn vèo có bán kính khoảng ba mét kia, vọt thẳng về phía đầu vị ‘thần’, sau đó là buồng tim, rồi đến bụng, cuối cùng là nhằm vào phần khớp ở tứ chi giống hệt như xúc tua bạch tuộc của nó.
"Rầm..."
Vị ‘thần’ kia tan rã trong chớp mắt, biến thành một đống máu thịt mơ hồ.
"Hoàn thành..."
Lúc này, Lục Tân cũng mới vừa chạm đất, nhìn về phía đống thịt nát kia, khẽ nhíu mày:
“Công việc kết thúc?"
Nhìn có vẻ công tác đã hoàn thành xong, nhưng tại sao trong lòng vẫn còn thấy thiếu thiếu thứ gì đó?
...
"Két..."
Trong khi Lục Tân đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, từ đống thịt nát kia lại đột ngột phóng ra một trường sức mạnh tinh thần méo mó.
Trường sức mạnh này nhanh chóng lan khắp phòng thí nghiệm.
Tất cả mạch điện lập tức bị chập, tóe ra tia lửa lách tách.
Mọi chất lỏng trong phòng như thể thoát khỏi lực hút của trái đất, bắt đầu bay lên không trung.
Trong chất lòng tràn lan trên đất có một đám cá nhỏ đủ màu khẽ giật giật cơ thể, nhảy lại gần đống thịt nát kia.
Trong lòng Lục Tân nảy sinh cảnh giác, cơ thể linh hoạt vội rời xa khỏi đống thịt, đồng thời vươn tay lấy từ trong balo sau lưng ra một khẩu súng.
"Pằng!"
Đầu tiên là bắn một phát về phía bên trái. Một quầng sáng màu lam lóe lên bên cạnh đám cá nhỏ kia, thiêu đốt chúng thành tro bụi.
Cùng lúc đó, hắn thuận tay bóp cò liên tục, bắn liên tiếp vài phát đạn về phía đống thịt vụn kia.
"Pằng pằng pằng!"
Từng viên đạn đặc biệt lần lượt va đập vào đống thịt vụt, quầng sáng màu lam chói mắt lóe lên không ngừng.
Ăn nói hoa mỹ là bồi thêm một dao.
Nói thô tục một chút chính là quất roi người chết.
Nói một cách nghiêm túc thì là lo lắng vị ‘thần’ này vẫn chưa thật sự về chầu trời, nên phải cố gắng đưa tiễn nó thêm một chặng đường nữa.