Mặt Trăng Đỏ

Chương 74: Sao Anh Không Làm Việc

Chương 74: Sao Anh Không Làm Việc


"Nó là ai?" Lục Tân cảm thấy vô cùng ngặc nhiên, trong lòng cũng nảy sinh cảnh giác.
Hiện tại, ngoại trừ Trịnh Nguyên Hùng, mọi người trong xưởng đều đang điên cuồng làm việc tới kiểm soát. Dù Trịnh Nguyên Hùng đã ngất xỉu, họ vẫn cứ tiếp tục tuân theo mệnh lệnh trước đó, chỉ là…tại sao ở đây lại có một cô bé?
"Chỗ này có một cô bé…”
Đồng thời, Thằn Lằn cũng đã phát hiện ra cô bé, trên mặt hắn lộ ra biểu cảm kỳ lạ, nói nhỏ vào trong tai nghe.
"Cô bé gì?"
Giọng nói của Linda truyền ra từ trong tai nghe hình như hơi trầm xuống một chút.
"Thoạt nhìn cô bé khoảng bảy tám tuổi, mặc váy đỏ, thắt hai bím tóc, giữa đôi lông mày…có một nốt ruồi…”
Thằn Lằn hạ giọng miêu tả, cùng lúc đó, hắn khẽ nâng tay lên, định chụp lại bộ dáng của cô bé. Nhưng đúng lúc này, cô nhóc dưới bàn chầm chậm bò ra ngoài, sau đó cứ thế đứng yên tại chỗ im lặng ngắm nhìn Lục Tân và Thằn Lằn. Cô bé hơi nghiêng đầu, dịu dàng hỏi: “Anh ơi, những người khác đều đang làm việc, tại sao các ngươi…lại không làm việc?”
Khi cô bé cất tiếng hỏi, bầu không khí bên trong nhà xưởng bỗng nhiên trở nên yên lặng lạ thường, chỉ còn mỗi tiếng máy móc cử động tiếp tục phát ra.
Cũng vào giờ phút này, tất cả công nhân đang bận rộn làm việc bỗng dừng hết mọi chuyện đang làm trên tay lại, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Lục Tân và Thằn Lằn, tựa như đến bây giờ mới phát hiện ra hai người tới từ bên ngoài, hay nói đúng hơn, có hai người không chịu làm việc.
Sau đó, biểu cảm trên mặt mỗi người dần trở nên vặn vẹo, có người vô cùng tức giận, quăng ánh mắt đầy hận thù, tăm tối về phía này…
Sự biến hóa quỷ dị này khiến cho cánh tay đang nâng lên của Thằn Lằn hơi cứng lại, không dám làm ra hành động quá rõ ràng.
"Một cô bé có nốt ruồi ở giữa hai lông mày?"
Giọng nói của Linda truyền ra từ trong tai nghe:
"Trên tư liệu có viết, Trịnh Nguyên Hùng có một đứa con gái tám tuổi.”
Sau đó cô im lặng vài giây, giọng nói dường như hơi run rẩy:
"Nhưng cô bé đã chết từ một năm trước…nguyên nhân cái chết là…do Trịnh Nguyên Hùng quá bận rộn làm việc, không thèm quan tâm chăm sóc cô bé, cho nên lúc cô bé đang nhặt một món đồ chơi bằng vải thì…bị cuốn vào trong cái máy!"
Ánh đèn chói mắt, tiếng máy móc hoạt động nhàm chán, hư không, ánh nhìn đầy tức giận và thù hận của những công nhân xung quanh, cùng với biểu cảm quỷ dị của cô bé trước mắt khi chất vấn họ, hết thảy cấu thành một hình ảnh hoang đường đánh mạnh vào thị giác.
Hầu kết Thằn Lằn khẽ cử động, hắn khẽ thì thầm, như thể đang sợ sẽ làm kinh động đến thứ gì đó:
“Nguồn ô nhiễm thứ cấp…”
“Nguồn ô nhiễm thứ cấp là gì cơ?”
Lục Tân nhìn cô bé, hơi mở miệng, không dám có hành động gì quá mạnh mẽ.
Thiết Thuý nhanh chóng giải thích:
“Nguồn ô nhiễm thứ cấp chính là thể tinh thần được sinh ra từ nguồn ô nhiễm bản thể vì một nguyên nhân nào đó, nó có mối liên quan nhất định với nguồn ô nhiễm bản thể, nhưng lại sở hữu tính tự chủ ở một mức độ nhất định... Từ tình huống trước mắt cho thấy, rất có thể sau khi Trịnh Nguyên Hùng biến dị, vì quá nhung nhớ con gái, hắn đã dùng tinh thần lực của mình để tạo nên một đứa con gái nữa... Các ngươi phải cẩn thận, nguồn ô nhiễm như vậy còn phiền toái hơn cả bản thể nữa... Đặc biệt là, các ngươi còn có thể trực tiếp “nhìn thấy” nguồn ô nhiễm này, chắc chắn cường độ tinh thần của nó rất cao...”
Đi kèm với lời giải thích của cô là tiếng lật tài liệu loạt xoạt, trong xưởng lại yên lặng đến kỳ lạ.
Máy móc vẫn không ngừng chuyển động, lại tạo thành một loại im lặng tới khác thường.
“Anh trai, vì sao các ngươi không làm việc thế?”
Cô bé kia vẫn dịu dàng nhìn Lục Tân và Thằn Lằn, nhưng gương mặt thanh tú non nớt này đã mơ hồ trở nên vặn vẹo, khiến cho các đường nét trên gương mặt con bé trở nên biến dạng. Giọng nói phát ra từ cổ họng làm cho lòng người lạnh lẽo khác thường: “Bố nói là, mọi người đều phải làm việc. Ai không làm việc sẽ bị phạt thật nặng...”
Theo lời nói này của con bé, nhóm công nhân chậm chạp, cứng nhắc xung quanh đang nhìn Lục Tân và Thằn Lằn cũng bắt đầu chậm rãi chuyển động.
Họ đi về phía Lục Tân và Thằn Lằn, tiện tay cầm dao rọc giấy, thước sắt, búa... bên cạnh lên.
Mà vẻ tức giận trên gương mặt họ ngày càng rõ ràng hơn, khớp hàm căng chặt.
Dường như là căm hận Lục Tân và Thằn Lằn sâu sắc, hận không thể băm vằm hai người họ thành trăm ngàn mảnh.
Thằn Lằn đứng sau lưng Lục Tân chợt cắn răng, bỗng nhiên giơ tay lên, một con dao găm bay về phía trước.
“Keng” một tiếng.
Con dao găm kia xuyên qua giữa trán con bé, cắm vào cái bàn sau lưng nó.
Con bé này không có thực thể.
Nhưng động tác này của Thằn Lằn dường như đã kích thích con bé, nó bỗng nhiên hét to lên.
“Sao lại không làm việc?”
Giọng nói dường như chứa đựng một dạng năng lượng như sóng âm, khuếch tán ra xung quanh ngay lập tức.
“Làm việc! Làm việc! Làm việc!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất