Chương 75: Nguồn Ô Nhiễm Thứ Cấp
“Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!”
Đột nhiên, toàn bộ công nhân trong xưởng như thể phát điên. Họ hô to như đi biểu tình, nhao nhao lao về phía trước. Có người vươn tay, có người há miệng, như một đám thú hoang vậy.
“Xoạt!”
Thằn Lằn vừa thoát ra đã tránh được hai ba người lao tới tấn công, thân thể thoăn thoắn bò lên trên tường cao.
Hắn vừa tránh né đám công nhân đang điên cuồng đập đồ, cầm gậy gỗ nện mạnh, vừa gấp gáp nói với Thiết Thuý: “Lâm Đạt, nhanh chóng nghĩ lại xem có cách nào để giải quyết dứt điểm nguồn ô nhiễm thứ cấp này không?”
Giọng nói của Thiết Thuý vang lên trong kênh đầy vẻ lo lắng: “Người năng lực hệ nhện rất khó giải quyết trực tiếp nguồn ô nhiễm thứ cấp này, đề nghị các ngươi lập tức rút lui, ta sẽ xin trụ sở chính giúp đỡ, có lẽ người năng lực hệ công chúa như là Oa Oa có thể giải quyết nó...”
“Lại để Oa Oa ra tay sao?”
Trong giọng nói của Thằn Lằn dường như ẩn chứa vài phần do dự:
“Hơn nữa, những công nhân này...”
Lúc này, Lục Tân cũng đã nấp ra đằng sau guồng dệt vải rất to ở bên cạnh, tạm thời được an toàn.
Hắn nghe Thằn Lằn và Thiết Thuý trò chuyện, nhanh chóng biết được vấn đề đang nằm ở đâu.
Những công nhân này đã bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng, mang mối căm phẫn tột độ với hắn và Thằn Lằn. Một khi rút lui, họ chắc chắn sẽ đuổi theo hắn và Thằn Lằn ra ngoài.
Mà khi đó, đương nhiên sẽ phải đối mặt trực tiếp với quân đội đang bao vây bên ngoài.
Muốn ngăn chặn những người này trốn ra ngoài, họ chỉ có thể có một cách.
Thằn Lằn đã từng nói, xử lý nguồn ô nhiễm sẽ luôn là mục tiêu ưu tiên số một.
Nhưng dù sao đây cũng là tính mạng của một trăm con người cơ mà.
Khung cảnh này khiến Lục Tân cắn răng, nhìn em gái mình, nhỏ giọng nói: “Để ta thử xem!”
Nói đoạn, hắn nhảy xuống, bóng dáng điên cuồng len vào giữa đám người to khoẻ.
“Ngươi có thể đối phó với nguồn ô nhiễm thứ cấp của tinh thần thể sao?”
Rõ ràng Thằn Lằn cũng vô cùng kinh hãi, nhanh chóng lắc mình nhảy xuống tường, hấp dẫn một phần kẻ địch thay cho Lục Tân!
“Không được, cản hắn ta lại đi!”
Bỗng nhiên giọng Thiết Thuý vang lên trong kênh liên lạc, thậm chí còn mang theo vẻ khác thường.
Mặc dù cô đã ngăn cản, nhưng lại chần chừ do dự, không nói ra câu tiếp theo.
“Kênh số 2!”
Thằn Lằn rất hiểu cô cho nên ngay lập tức đoán được ra, nhỏ giọng nói một câu, đồng thời nhấn một nút trên tai nghe.
Ngay sau đó, ở kênh liên lạc chỉ có hắn và Thiết Thuý, giọng nói gấp gáp của Thiết Thuý vang lên:
“Quả thật là hắn có thể xử lý được nguồn ô nhiễm thứ cấp, nhưng ngươi lại không thể giải quyết nguồn ô nhiễm thứ cấp của thể tinh thần, vì không thể đặc biệt sử dụng kĩ năng niệm lực, cũng chưa từng được huấn luyện trên phương diện đó. Nhưng hắn thì lại khác, hắn có năng lực làm tổn thương thể tinh thần! Chuyện nguồn ô nhiễm 041 lúc trước đã chứng minh được điều này, nhưng không được hắn làm vậy!”
Thằn Lằn vừa căng thẳng lại ngạc nhiên, vội nói:
“Vì sao?”
Giọng nói của Thiết Thuý chùng xuống: “Cách đây không lâu, đại tá Trần đã gửi cho ta một tài liệu, trong đó nói ra, cường độ tinh thần của hắn rất cao nhưng rủi ro mất khống chế cũng không nhỏ. Cho nên nhất định phải nghiêm cấm hắn xử lý những chuyện khiến cho bản thân phải gánh vác áp lực tâm lý rất lớn như vậy. Dù biết rõ ràng đối phương chỉ là một nguồn ô nhiễm thứ cấp, nhưng nếu như nó có ngoại hình của một cô bé thì... Nếu hắn tự tay giải quyết thì có lẽ sẽ tạo nên những áp lực không đáng có và cả ám ảnh tâm lý nữa...”
Thằn Lằn vô cùng kinh hãi, thậm chí còn cảm thấy khó hiểu: “Rõ ràng là giả thôi mà...”
“Tinh thần vốn là một trạng thái hư ảo!”
Thiết Thuý trầm giọng trả lời: “Đề phòng hắn mất khống chế chính là nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu, chúng ta không thể mạo hiểm...”
Trong khi hai người một hỏi một dáp, Thằn Lằn dù đang bày tỏ nghi vấn của mình nhưng cũng đang nhanh chóng tiếp cận Lục Tân.
Lúc này, trong công xưởng có gần một trăm người, tất cả đều đang điên cuồng nhắm về phía họ. Nhiều người như thế cùng xông lên một lúc, cảnh tượng hỗn loạn khó mà hình dung ra được. Dù người năng lực hệ nhện có khả năng đảm bảo không để bản thân bị thương nhưng cũng không khiến người chung quanh có vết thương chết người, cho nên tốc độ của hắn không được nhanh lắm.
Ngay vào lúc này, Lục Tân ở ngay gần đó đã men theo đường ống trên trần nhà, tới gần con bé kia.
“Anh trai, chúng ta xử lý cô ta, được không?”
Lúc này, đôi mắt của em gái sáng trong, hưng phấn nói với hắn.
“Không được!”
Lục Tân biết “xử lý” trong lời em gái là thế nào, lập tức từ chối.
“Vì sao?”
Em gái không vui, chu chu môi, cảnh này khiến cho tốc độ của Lục Tân chậm lại nửa nhịp, suýt nữa thì hắn bị một con dao bay từ đâu tới đâm trúng.
“Bởi vì trông con bé đó rất đáng thương...”
“Những lời họ nói đều là giả cả!”
“Nhưng nhìn qua thì rất giống thật mà...”
Lục Tân vừa đáp lời, đôi chân đạp lên tường, chạy bảy, tám bước, vượt qua đám đông điên cuồng đuổi theo hắn, sau đó tiện tay kéo theo một hàng giá gỗ chất đống, cả đống giá gỗ lập tức đổ sập xuống.
Nhiều mảnh gỗ đủ hình dạng chất thành một ngọn núi, chặn lại đám công nhân đang điên cuồng đuổi theo ở sau lưng.
Mà lúc này, Lục Tân nhẹ nhàng tiếp đất, đúng lúc rơi xuống trước mặt cô bé.
Hắn nhìn cô bé đang ôm gấu bông, nói với vẻ nghiêm túc: “Em gái à, ngươi không nên náo loạn!”