Chương 865: Ngày Càng To Gan
“Bà Đồng nói sự điên cuồng của những tụ điểm này có thể có liên quan đến một người đàn ông ăn mặc như một mục sư và cầm theo một chiếc vali màu bạc.”
Sau khi nhìn thấy tín hiệu, Hùng Hài Tử nói với những người khác:
“Khi thấy những tụ điểm xung quanh bỗng trở nên hỗn loạn, cô ấy biết chúng ta đã đến đây, vì vậy cô ấy đã nhân cơ hội này lần theo dấu vết của mục sư, và để lại lời nhắn cho chúng ta, để chúng ta tìm cách bao vây và chặn người đó lại.”
Trần Tinh trầm ngâm giây lát, sau đó quyết định tin tưởng năng lực của Bà Đồng.
“Không có nhiều đường để vào trấn nhỏ Khai Tâm. Nếu người đó ở bên ngoài và muốn vào trấn nhỏ Khai Tâm thì chỉ có một con đường.”
Trần Tinh nhìn lướt qua bản đồ rồi chỉ vào một nơi và trầm giọng nói:
“Chúng ta qua đó đợi hắn!”
…
Trong một cái sân nhỏ, mục sư chăm chú nhìn về phía bắc, cảm nhận được bức xạ tinh thần hỗn loạn ở nơi đó.
“Quái vật trong Thâm Uyên đã bò ra rồi?”
Khuôn mặt hắn thoạt nhìn có vẻ dịu dàng, nhưng lời nói của hắn lại mang theo vẻ chế nhạo ác ý:
“Vì đã tăng cường hợp tác với Viện nghiên cứu nên Thanh Cảng bây giờ đã trở nên bành trướng dã tâm như vậy sao?”
“Chúng chỉ ngồi nhìn quái vật bò ra khỏi Thâm Uyên, mà không có bất kỳ động thái gì sao?”
“Ha ha, vậy thì ta chỉ có thể chúc các ngươi may mắn thôi…”
“…”
Hắn mỉm cười gật đầu về hướng đó rồi xách vali đi.
Hắn sải bước ra khỏi cửa, dọc theo con đường đầy cỏ dại trong ngôi làng đi về phía trấn nhỏ Khai Tâm.
Đi được vài bước, hắn bất ngờ quay đầu lại.
Hắn chỉ nhìn thấy con đường làng vắng tanh không một bóng người, giữa đám cỏ dại trên đường chỉ có dấu vết của một mình hắn đi qua. Vì bị che phủ bởi quá nhiều cây cối, toàn bộ ngôi làng trông ảm đạm và yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy hốt hoảng.
Vị mục sự mỉm cười, quay người và tiếp tục đi về phía trước.
m thanh giẫm lên cỏ khô trở thành động tĩnh vang vọng duy nhất trong ngôi làng này, mang theo vẻ bí ẩn khó tả.
Nhưng dần dần, tiếng bước chân đứt quãng dường như trở nên hơi dài ra, âm thanh nào cũng có tiếng vọng tương ứng.
Không đúng, đó không phải là tiếng vọng, là ai đó đang đi theo bước chân của mình.
Ở ngay đằng sau mình.
Vị mục sư đột ngột quay đầu lại, hắn thấy phía sau vẫn trống không, không có bất kỳ bóng người nào.
Nhìn con đường làng hoang vắng này, hắn đột nhiên mỉm cười.
“Người của Thanh Cảng càng ngày càng to gan …”
Hắn giống như đang nói chuyện với một người vô hình, lại giống như đang tự nói chuyện với chính mình.
Hắn đứng tại chỗ một lúc, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó.
Cuối cùng, hắn chỉ khẽ lắc đầu với khuôn mặt mỉm cười nghiền ngẫm.
Sau đó, hắn rút ra một khẩu súng hai nòng từ dưới lớp áo rộng thùng thình của mình, nhẹ nhàng cầm trong tay, sau đó xoay người, một tay cầm khẩu súng và một tay xách chiếc vali màu bạc, sải bước đi thẳng ra khỏi ngôi làng.
Tiếng động sột soạt lại vang lên sau lưng, người đó dường như lại đi theo phía sau hắn, nhưng hắn hoàn toàn không quan tâm.
Dường như có một giọng nói mang theo ý cười chậm rãi vọng lại giữa con đường làng:
“Nếu nguyện vọng của ngươi là đi theo ta, vậy ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, để ngươi đi theo ta.”
…
"Rừm..."
Xe cải tiến phóng nhanh như bay trên đoạn đường núi khúc khuỷu. Đuôi xe còn chưa chạm đất thì đã đánh tay lái, quay xe một vòng, lao vào còn đường nhỏ giữa hai ngọn núi cao, hoàn toàn bị cái bóng của hai dãy núi che phủ. Cùng lúc đó, Lục Tân nghiêng đầu, cười khẽ với Búp Bê đang ngồi bên cạnh:
"Tới khúc thú vị rồi đó, bây giờ ngươi có thể thu hồi lực ảnh hưởng của mình."
Búp Bê ngồi bên cạnh bị tốc độ phóng xe của Lục Tân dọa sợ, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy dây an toàn. Sau khi nghe thấy những lời Lục Tân nói, cô ấy ngạc nhiên quay đầu sang.
Chào đón cô ấy là nụ cười mỉm khiến người khác cảm thấy vô cùng an tâm của Lục Tân.
...
Tí tách...
Mặt trời lặng lẽ chiếu rọi xuống núi rừng vẫn còn hơi ẩm ướt vì vừa ngớt cơn mưa, khung cảnh trông thật yên bình.
Trên lá cây còn đọng lại vài giọt nước mưa, phản chiếu ánh mặt trời vàng rực.
Đột nhiên, trong núi xuất hiện một luồng khí cuồng bạo đang rung chuyển.
Không thấy bất cứ thứ gì xuất hiện, nhưng mấy gốc cây cao to lại cứ rung chuyển ầm ầm. Có vài cây thậm chí còn bị một sức mạnh vô hình tác động làm cho ngã trái ngã phải.
Đám cỏ dại dưới đất bị thổi tung lên, bay lả tả khắp nơi như tiền âm phủ.
Từng khối khí bị nén lại, run rẩy truyền áp lực vô hình này về phía trước. Nhưng vì khối khí bị nén là thứ không có hình dáng rõ ràng, cho nên vẫn chẳng nhìn thấy gì, chỉ là gợn sóng trên không trung ngày càng thêm dày đặc.
Từng con quái vật tinh thần điên cuồng chen vào con hẻm nhỏ này, cố chấp lao về phía trước. Nhưng chúng nó lại chẳng tìm thấy mục tiêu của mình trong con đường không có chút nắng này. Trên con đường hẻm thật dài chỉ còn lạhi mỗi vết bánh xe uốn lượn chảy dài về phía trước và cực kỹ rõ ràng mà thôi.