Chương 931: Thế Giới Trong Bình
Đầu óc quay cuồng đôi chút, Lục Tân nhìn quanh bốn phía, có rất nhiều người đang đi theo mình.
Trong số họ, có người con gái trông rất lanh lợi, nhưng lại ít nói; có cô gái tóc ngắn ngang má, mặt mày dịu dàng; có người đàn ông tính tình hiền hậu, chỉ là què một chân; còn có hai cậu nhóc bụ bẫm kháu khỉnh nữa.
Mà thứ họ cầm trong tay cũng không giống nhau, có người cầm thức ăn, có người đẩy xe đạp. Còn trong tay hắn là một miếng thịt và một chai rượu đế.
"Đi thôi Nha Đại."
Người đàn ông phụ đẩy xe đạp thúc giục: "Phượng Hà và Khổ Căn đói lả rồi, Hữu Khánh cũng đói bụng."
Lục Tân không biết những người này là ai, nhưng hắn bỗng hiểu ra, đây đều là cảnh trong mơ của ông lão kia.
Hắn mượn hình dạng của ông lão kia để tiến vào đây, đồng thời dung nhập cuộc sống của ông ta.
Nếu quan sát kỹ một chút sẽ phát hiện, lúc này xung quanh có hai ông cụ, cộng thêm mình nữa là ba. Chẳng qua, người trong trấn nhỏ không phát hiện sự thật là có tận ba ông lão, trong mắt họ, mình và Búp Bê đều là ông cụ đó cả.
Vì vậy hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm, dựa theo vị trí đứng tìm ra người nào là Búp Bê, sau đó kéo tay cô ấy, lùi sang một bên.
Người một nhà nọ tựa hồ không phát hiện ra điểm gì lạ, ông lão cũng vừa cười cười nói nói, vừa chậm rãi tiến về phía cuối đường.
"Gia Trân, ngươi trở về kho thịt cho họ ăn."
"Được được được, hôm nay kho nhiều một chút, tất cả mọi người cùng ăn!"
"..."
Người một nhà hòa thuận vui vẻ, thật sự rất tốt đẹp.
...
"Trấn nhỏ này chính là thế giới trong bình sao?"
Sau khi ông già đi xa, Lục Tân ngẩng đầu nhìn bầu trời dường như sẽ mãi mãi xanh trong phía trên trấn nhỏ.
Bầu trời này thật ra là giả.
Bởi vì người tiến vào trấn nhỏ sẽ chủ động đắm chìm trong mộng đẹp, cho nên họ sẽ không phát hiện vấn đề.
Nhưng Lục Tân lại khác, từ đầu hắn đã ôm lòng hoài nghi tiến vào trấn nhỏ, bởi vậy trong mắt hắn, mọi thứ đều rất không ổn, không được tự nhiên, thậm chí hắn còn nhận ra rằng toàn bộ trấn nhỏ này hệt như một cái gương bị nứt, cảm giác chắp vá và khúc xạ vô cùng nặng.
Thời điểm Lục Tân đang nảy sinh nghi ngờ, trong trấn nhỏ dường như cũng xuất hiện một loại sức mạnh.
Trên bầu trời xanh thẳm thình lình xuất hiện một đôi mắt, nó lạnh lùng rà quét khắp trấn nhỏ.
Dường như nó cũng nhận ra rằng có sức mạnh không thuộc về viện bảo tàng đã xông vào trong bình.
...
"Phù..."
Lục Tân ngẩng đầu, nhìn cặp mắt mọc trên trời kia, khẽ nở nụ cười với nó.
Hắn cảm giác được, lúc này, cả trấn nhỏ như bị một sức mạnh nào đó bao trùm. Nó muốn nuốt chửng hắn, thậm chí là chia cắt một phần sức mạnh tinh thần của hắn.
Đây cũng là bản năng của viện bảo tàng Tai Ương, cất chứa một phần trí nhớ của hắn. Hơn nữa phần trí nhớ này chắc chắn là thứ mà bản thân không muốn nhìn thấy nhất, thậm chí đã bị lãng quên, nó muốn biến chúng thành một phần của bộ sưu tập.
"Nếu ngươi có thể bị Tai Ương hấp dẫn, như vậy ngươi nhìn thấy gì từ trên người ta?"
Lầm bầm lầu bầu một lát, sau đó Lục Tân chậm rãi bước từng bước về phía trước.
"Cót két..."
Thanh âm trong trẻo truyền tới, cảnh tượng xung quanh bỗng giống hệt như một mảnh thủy tinh méo mó, gấp nếp.
Bản thân như đang ở giữa mặt hồ tĩnh lặng, chỉ vài động tác nhỏ cũng có thể khiến thế giới này biến đổi rất lớn. Đứng từ góc độ này mà nói, muốn phá vỡ trấn nhỏ này dường như là một việc vô cùng đơn giản.
Vì vậy, hắn lại chậm rãi bước thêm một bước về phía trước.
Rầm rầm.
Xung quanh xuất hiện càng nhiều biến đổi, từng chùm tia sáng tỏa ra, phản chiếu hình ảnh bất đồng.
Sức mạnh tinh thần tinh tế đến không thể nhận ra tràn tới từ khắp bốn phương tám hướng.
Loại sức mạnh tinh thần này hình như có thể trực tiếp kéo ký ức chôn sâu trong não bộ ra ngoài.
Con người luôn vô thức cất giấu rất nhiều ký ức. Nhưng những ký ức này đôi khi lại không tự chủ được mà nhảy ra, phá tan hết thảy bình tĩnh và vui sướng trước mắt.
Tình cảnh của Lục Tân lúc này chính là như vậy, thậm chí càng thêm mãnh liệt.
Vô số hồi ức tuôn trào từ sâu thẳm đại não ra ngoài như thác lũ.
Ảo giác liên tục hiện ra trước mắt, hắn chợt nhìn thấy mẹ, cha, còn có em gái. Họ đứng cách hắn không xa, mỉm cười nhìn hắn, sau đó nhẹ nhàng xoay người, bước vào một hành lang dài dằng dặc, rồi đóng cửa sắt lại.
Lục Tân nhận ra bản thân từng nhìn thấy cái hành lang kia trong mơ. Trong lòng chợt nảy sinh cảm giác nặng nề và áp lực.
Hắn nhìn thấy mẹ, cha, còn có em gái dần biến mất, trong lòng muốn níu kéo họ lại, nhưng thực tế cơ thể lại không có bất cứ hành động gì.
Hắn tiếp tục đi về phía trước, cảnh tượng xung quanh cũng biến ảo theo, hệt như đèn kéo quân. Trước mặt hắn xuất hiện một đám nhóc con, chúng vừa sụt sịt mũi, vừa ngơ ngác nhìn mình, giữa đám nhóc là một cô bé ngồi xe lăn.
Khi nhìn thấy cô, cảm giác áy náy bỗng cuộn trào trong tim Lục Tân. Cơ bắp trên mặt hắn giật giật, muốn nở nụ cười mỉm với cô, nhưng cuối cùng vẫn không thành công.
Hắn đứng lẳng lặng một hồi lâu, rồi cúi đầu, tiếp tục tiến về phía trước.