Mặt Trăng Đỏ

Chương 951: Ta Cũng Không Ham Tiền

Chương 951: Ta Cũng Không Ham Tiền


Vì vậy, Lục Tân nằm trên ban công, im lặng hút một điếu thuốc, sau đó gọi điện cho Trần Tinh.
Nếu lãnh đạo không sắp xếp công việc cho mình thì mình phải chủ động yêu cầu thôi!
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Điện thoại reo hai lần thì có người nhấc máy, giọng nói của Trần Tinh có vẻ hơi hoang mang và mơ hồ.
Sau một thoáng dừng lại, dường như đã nhìn rõ người gọi đến là Lục Tân, Trần Tinh mới thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi lại:
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Chắc không phải lãnh đạo vẫn chưa thức dậy đấy chứ?”
Lục Tân thầm phê phán trong lòng, quay đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách:
“Bây giờ đã gần tám giờ rồi…”
Tất nhiên là Lục Tân không thể nói ra câu này, hắn chỉ nghĩ thầm như vậy, sau đó mỉm cười và nói:
“Không có gì, chỉ là hôm qua ta về hơi gấp nên muốn gọi điện thoại hỏi thăm tình hình thôi.”
“Phù…”
Trần Tinh thở phào nhẹ nhõm, dừng lại giây lát, rồi mới nói với giọng lười biếng:
“Bây giờ ta vẫn còn đang ở trấn nhỏ Khai Tâm. Ở đây còn quá nhiều việc phải xử lý. Sau khi xử lý xong mọi việc ở đây, ta sẽ trở về cùng với quân đội của Thanh Cảng. Có điều, ngươi không cần lo lắng, bây giờ có thể xác định nguy hiểm đã được loại bỏ, vả lại, bọn ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, cho dù Giáo hội Khoa học và Công nghệ có thêm bất kỳ động thái gì, bọn ta cũng đã có sự phòng bị từ trước.”
“Ừm ừm…”
Lục Tân đáp lời, lại hỏi với vẻ quan tâm:
“Có cần ta đến hỗ trợ không?”
“Hỗ trợ?”
Trần Tinh hỏi lại, mỉm cười nói:
“Không cần đến đây đâu, bây giờ ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, điều chỉnh lại trạng thái của mình, như vậy đã là sự hỗ trợ lớn nhất rồi. Phải rồi, sau nhiệm vụ dọn dẹp lần này, ngươi có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Nghe nói tối hôm qua ngươi đã về thẳng thành phố vệ tinh số hai, nên tổng bộ không kịp tiến hành kiểm tra sâu đối với ngươi, có cần tổng bộ phái người đến xem thử không?”
Lục Tân tự cảm nhận cơ thể mình, rồi mỉm cười nói:
“Không cần, thật sự không cần, trạng thái hiện tại của ta rất tốt, tâm trạng cũng đang rất thoải mái.”
“Vậy thì tốt.”
Trần Tinh thở phào nhẹ nhõm, hình như muốn cúp máy, nhưng cô đột nhiên nhớ ra một việc, bèn bổ sung:
“Phải rồi, về phần kết quả đánh giá và thù lao của nhiệm vụ lần này, chắc là sẽ hơi chậm trễ so với bình thường. Phải thừa nhận rằng, bây giờ Thanh Cảng chúng ta thực sự quá bận rộn, đặc biệt là Đặc Thanh Bộ và Thành Phòng Bộ, gần như nhân viên của mỗi bộ phận đều bận đến tối tăm mặt mày…”
“Cái này…”
Lục Tân hơi xấu hổ, vội vàng đáp:
“Không cần gấp như vậy, ta cũng không ham tiền…”
Trần Tinh bật cười ha ha rồi nói tiếp:
“Ta đương nhiên biết ngươi không phải là người ham tiền, ngươi giải thích cái gì chứ. Nhưng mà ngươi cứ yên tâm, khi nào có thời gian, ta sẽ lập tức đốc thúc bọn họ. Về phần ngươi, thời gian này, ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, nếu muốn hiểu rõ hơn về tiến triển công việc, ngươi có thể đến tổng bộ để tìm hiểu thông tin, nếu không muốn thì cứ nghỉ phép mấy ngày, và viết cho xong báo cáo công việc là được.”
“Phải rồi…”
Nhắc đến báo cáo công việc, Trần Tinh lại nhớ ra một việc và nói:
“Khi ngươi viết báo cáo công việc, có một điểm quan trọng cần chú ý.”
Nói đến đây, giọng của Trần Tinh hơi trầm xuống:
“Trong lúc thực hiện nhiệm vụ lần này, ngươi có làm gì Búp Bê không?”
“Hả?”
Lục Tân lập tức trở nên cảnh giác.
Lẽ nào chuyện mình không cẩn thận đánh Búp Bê bay ra xa ba bốn mét đã bại lộ?
Chuyện này được coi là gì?
Đồng nghiệp trong cùng một bộ phận đánh nhau?
Không phải, Lục Tân cân nhắc đến chuyện Búp Bê đã không đánh trả, chuyện này hẳn là được coi là ẩu đả!
Tuy nhiên, Lục Tân nghĩ lại, sau khi bị đánh bay ra xa, Búp Bê cũng đã dùng đầu nhọn của chiếc ô để chọi hắn.
Vì vậy, chuyện này vẫn được coi là đánh nhau.
Nếu sự việc này bị tổng bộ biết được, thì có bị phạt tiền không?

Trong lúc Lục Tân cảm thấy hơi hoang mang, giọng nói của Trần Tinh đã trở nên nghiêm nghị:
“Tối hôm qua, ta nghe tin sau nhiệm vụ lần này, dường như Búp Bê đã có những thay đổi rất lớn, ảnh hưởng tiêu cực của cô ấy có thể đã suy yếu hoặc thậm chí đã biến mất.”
“Hả?”
Lục Tân hơi bất ngờ, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Trần Tinh nói tiếp:
“Bây giờ phía tổng bộ vẫn đang tiến hành kiểm sâu hơn. Kết quả tạm thời chính là, giờ đây, dù không cần đeo kính áp tròng, Búp Bê vẫn có thể nhìn thẳng vào mắt người khác hơn ba phút mà vẫn không khiến đối phương xảy ra điều gì bất thường. Hiện tượng Búp Bê không kiểm soát được việc gây ra những ảnh hưởng tiêu cực đối với những người xung quanh cũng đã thuyên giảm đi rất nhiều, có điều, mọi thứ còn phải chờ kết quả kiểm tra cụ thể mới được.”
“Lẽ nào có liên quan đến việc cô ấy học được cách từ chối sự tiếp cận của sức mạnh tinh thần?”
Một ý nghĩ xẹt qua đầu Lục Tân, nhưng vì không chắc chắn lắm nên Lục Tân cũng không tiện nói ra.
Lục Tân chỉ nói:
“Vậy thì đây là một việc tốt.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất