Chương 965: Hàn Băng Gọi Điện
Lục Tân nhìn lướt qua Phó tổng Tiếu, biết được hắn đang lo lắng, bèn nhẹ nhàng nói:
“Mặc dù công việc của bọn ta phần lớn đều là dọn dẹp hoặc cách ly họ, nhưng trên thực tế, ngay từ đầu, trong quá trình đào tạo đã nói rõ, mục đích chủ yếu của công việc này là chữa khỏi cho họ.”
Phó tổng Tiếu tỏ ra vui mừng và hỏi:
“Nói vậy, hắn thật sự có thể trở nên giống như trước đây sao?”
Lục Tân mỉm cười đáp:
“Nếu có thể chữa khỏi, dĩ nhiên là có thể.”
Vẻ mặt của Phó tổng Tiếu càng thêm phấn khích:
“Vậy hắn…”
Lục Tân khẽ lắc đầu và nói:
“Khả năng chữa khỏi là cực kỳ thấp.”
Phó tổng Tiếu lập tức cảm thấy mơ hồ, chớp chớp mắt.
Lục Tân cảm nhận được những cảm xúc như lo lắng, phức tạp và sợ hãi trong lòng Phó tổng Tiếu, vì vậy, quyết định nói thêm vài câu mà không vi phạm quy định của Đặc Thanh Bộ:
“Tình trạng ô nhiễm của hắn đã trở nên rất nghiêm trọng. Ta không biết đã có ai khác gặp trường hợp tương tự hay không, nhưng từ những sự cố mà ta đã trải qua trong thời gian gần đây, tất cả những người bị ô nhiễm nghiêm trọng đều không thể chữa khỏi. Nhìn dáng vẻ vừa rồi của hắn…”
Nói đến đây, Lục Tân rất biết ý không nói thêm câu gì nghiêm trọng hơn mà chỉ khẽ lắc đầu.
Phó tổng Tiếu lập tức trở nên im lặng, một lúc sau, khóe mắt hắn đã hơi đỏ lên.
“Một người đang khỏe mạnh bình thường, tại sao lại biến thành như vậy chứ?”
Trước những câu hỏi của người khác, Lục Tân luôn vô thức trả lời.
Nhưng lần này, Lục Tân dù đã mở miệng, nhưng vẫn không nói ra.
Bởi vì vấn đề này quá phức tạp.
Những người bị ô nhiễm tinh thần, nếu ở mức độ nhẹ, họ có thể chỉ bị mất đi một phần tinh thần lực, rơi vào trạng thái ức chế, hoặc xuất hiện một số triệu chứng khác như ảo giác thính giác, ảo giác thị giác, chán nản, v.v. Mặc dù khả năng chữa khỏi hoàn toàn là không cao nhưng ít nhất vẫn có hy vọng.
Còn những người bị ô nhiễm nặng thì bản thân họ đã có tính chất giống như nguồn ô nhiễm, đừng nói là chữa khỏi, chỉ cần ô nhiễm trên người họ không bị lan rộng là đã phải cảm ơn trời đất rồi.
Đây cũng chính là điểm đáng sợ của ô nhiễm tinh thần.
Nó không giống như là cảm lạnh hay bị thương, chỉ cần uống một ít thuốc và nghỉ ngơi thì sẽ khỏi.
Thật ra thì cũng có thể coi là có manh mối để lần theo, có điều, quá phức tạp và quá yếu ớt, rất khó để có thể chữa khỏi một cách dứt điểm.
Đặc biệt là sau khi trải qua những sự việc ở trấn nhỏ Khai Tâm lần này, Lục Tân đã có thêm nhiều cảm xúc sâu sắc.
Sức đề kháng của người bình thường đối với ô nhiễm tinh thần thực sự quá yếu.
Thế nhưng…
Một mặt, là những người bình thường và yếu đuối đến mức gần như không có sức chống trả khi đối mặt với ô nhiễm tinh thần.
Mặt khác, là những ô nhiễm tinh thần với số lượng ngày càng nhiều, loại hình ngày càng phức tạp, hơn nữa mức độ đe dọa ngày càng cao.
Nghĩ kĩ lại, Lục Tân cảm thấy hơi đè nén.
Vấn đề này gần như không có lời giải…
Các đồng nghiệp ở Thanh Cảng, cũng như rất nhiều người mà mình quen biết, đều đã rất cố gắng…
…
Trong lúc Lục Tân đang thầm nghĩ về vấn đề này, điện thoại vệ tinh đột nhiên vang lên, Lục Tân ngẩn ra, sau đó vội nhấc máy.
Giọng của Hàn Băng phát ra từ micrô:
“Đan Binh tiên sinh, bây giờ ngươi đang ở đâu?”
Lục Tân liếc nhìn Phó tổng Tiếu trên ghế lái, vô thức đè thấp giọng:
“Đang trên đường đi điều tra.”
Sau khi gặp phải hai nhân viên cảnh sát vừa rồi, Lục Tân đã yêu cầu họ báo cáo sự việc này lên trên.
Có điều, bởi vì cân nhắc đến việc gần đây Trần Tinh và Hàn Băng đều bận rộn, vả lại không biết mối đe đọa của sự cố ô nhiễm mà hiện tại mình đang gặp phải có lớn hay không, cho nên Lục Tân tạm thời không trực tiếp gọi điện thoại cho họ, cho dù báo cáo lên trên, cũng chỉ nói với họ một tiếng, để họ có sự chuẩn bị mà thôi.
Không ngờ Hàn Băng lại gọi lại cho hắn sớm như vậy.
“Đan Binh tiên sinh, quan hệ của chúng ta đã trở nên xa cách như vậy rồi sao?”
Giọng nói của Hàn Băng dường như mang theo sự tủi thân của một cô bé:
“Chuyện lớn như vậy mà ngươi thậm chí không trực tiếp gọi điện thoại cho ta.”
“Hả?”
Lục Tân hơi bất ngờ, vội giải thích:
“Không phải, ta chỉ lo là ngươi quá bận rộn.”
Hàn Băng thở dài rồi nói:
“Ta thật sự rất bận, ta đã phải tăng ca rất nhiều ngày, mỗi ngày ta chỉ ngủ có ba tiếng, tóc cũng sắp rụng luôn rồi…”
Sau đó, cô chuyển giọng:
“Thế nhưng ta là chuyên viên kết nối thông tin của Đan Binh tiên sinh, chỉ cần là việc của ngươi, đều sẽ được chuyển đến chỗ của ta.”
Lục Tân lập tức trở nên hơi chột dạ.
Xem ra, mặc dù không cố ý nhưng mình vẫn đã làm tăng khối lượng công việc của Hàn Băng.
Việc cô ấy bị rụng tóc, chẳng phải mình cũng có một nửa trách nhiệm trong đó sao?
…
“Được rồi, ta chỉ đùa thôi, chuyện liên quan đến ô nhiễm đặc biệt đều là chuyện lớn, chúng ta cũng cần xốc lại tinh thần.”
Hàn Băng cười hi hi, chuyển chủ đề, cô nói với thái độ nghiêm túc hơn:
“Đan Binh tiên sinh, ta gọi cho ngươi là có hai lý do. Thứ nhất là bọn ta đã biết chuyện mà ngươi đã yêu cầu hai nhân viên cảnh sát báo lên trên, bây giờ, ngươi hãy mô tả ngắn gọn tình hình cụ thể cho ta.”