Minh Thiên Hạ

Chương 085: Chiêu binh mãi mã …

Chương 085: Chiêu binh mãi mã …
Bành hòa thượng là một người rất tàn bạo.
Hắn cũng là một cường đạo lợi hại.
Thế nhưng trừ võ lực hơn người ra thì hắn không có nhân cách cao thượng gì cho cam, càng chẳng biết dùng thủ đoạn lung lạc người khác, tất cả mọi thứ hắn có đều là nhờ dùng võ lực cướp lấy.
Tình nghĩa là cái thứ mà bình thường trông có vẻ chẳng có tác dụng gì, nhưng vào thời khắc sinh tử lại là thứ quan trọng nhất.
Nếu như lão bà của hắn không phải do hắn cướp về, mà là do hai bên tình đầu ý hợp, vậy thì khi hắn hắn đi đánh cướp về mệt mỏi ngủ say sẽ không bị lão bà dùng đinh nhọn đóng vào huyệt thái dương, mà sẽ được lão bà ôn nhu đắp chăn cho.
Nếu như thường ngày hắn đối xử với bộ hạ tốt một chút, thì khi hắn chết Nhị đương gia, Tam đương gia của hắn sẽ dẫn bộ hạ khai chiến với Vân thị báo thù cho Đại đương gia của chúng, chứ không phải là mắt nhắm mắt mở cho qua.
Bất kể là ở phương diện nào, mà nói Bành hòa thượng là tên cường đạo rất thất bại, võ lực của hắn là thứ duy nhất gắn kết đội ngũ như nắm cát rời.
Vậy nên khi đầu của hắn bị cắt xuống, đám người đó tan đàn xẻ nghé, để Vân Giao dễ dàng đắc thủ.
Vân thị thì khác, khác rất nhiều.
Bọn họ là gia tộc cường đạo mấy trăm năm, giữa cường đạo với nhau gần như đều có quan hệ máu mủ, khi Bành hòa thượng ở sơn trại ăn chơi hưởng lạc thì Vân Mãnh vì muốn cho đám khuê nữ một cuộc sống tốt hơn, đi làm trâu ngựa cho Vân Nương sai bảo.
Vì thế muốn xúi bẩy đám Vân Hổ, Vân Báo, Vân Giao, Vân Tiêu giết Vân Mãnh làm đại đương gia là không thể nào.
Vân Mãnh làm đại đương gia không phải nhờ võ lực, nếu luận sức, một đấu một không ai đánh lại Vân Hổ, luận mưu kế, không ai bằng Vân Tiêu, hắn có cả trăm cách giết người một cách âm thầm, Vân Báo sở trường dùng thuốc nổ, còn Vân Giao có đôi tay có thể siết chết cá sấu, bị hắn ôm lấy không ai thoát.
Vậy vì sao? Chẳng lẽ Vân Mãnh đức độ hơn người sao? Làm gì có, chẳng qua luận bối phận trong gia tộc thì Vân Mãnh lớn nhất mà thôi, sinh ra đã làm đại đương gia rồi.
Nhưng bây giờ thời đại của Vân Mãnh đã kết thúc, Vân Chiêu sắp nắm quyền, đối với đám đạo phỉ mà nói, đây là chuyện hiển nhiên.
Chỉ cần cái bớt trên mông Vân Chiêu không phải do tự nhuộm thì dù Vân Mãnh làm đại đương gia hay Vân Chiêu làm đại đương gia, đối với đám đạo phỉ Vân thị mà nói, đều không phải vấn đề, chỉ cần người Vân thị nắm giữ tất cả là được.
Đó là cái lợi của thế gia cường đạo, quan hệ tông tộc thời đại này vô cùng chắc chắn.
Từ khi Vân thị kiếm được một khoản tiền lớn, lập uy ở Tây An, số đao khách tới Vân thị nương nhờ cũng nhiều lên, Vân thị cũng rất cần lực lượng võ lực mạnh bảo hộ nhà cửa.
Đối với những người này Vân Chiêu chỉ đề ra mấy yêu cầu.
Thứ nhất, đao khách đi giày tốt, không cần.
Thứ hai, tuổi quá 18, không cần.
Thứ ba, đã từng phục vụ cho nhà khác, không cần.
Đao khách đi giày tốt tức là có điều kiện kinh tế tương đối tốt, muốn người như thế một lòng phục vụ cho Vân thị thì cái giá rất cao, lòng trung thành khó đảm bảo.
Tuổi quá mười tám thì khả năng đã là kẻ lọc lõi trên giang hồ rồi, loại người này không hề có trung thành, khi Vân thị gặp nạn, chúng là kẻ đầu tiên chạy mất, làm hỏng lòng quân.
Còn về phần đao khách từng làm cho nhà khác, rời nhà trước đó chỉ có hai nguyên nhân, một là gia chủ không cần nữa, phần nào chứng tỏ đao khách đó có vấn đề. Đao khách chủ động rời nhà chủ, chứng tỏ là kẻ khó thuần, tới Vân thị sẽ là nhân tố bất ổn định.
Từ sau khi Vân thị thu nhận sáu đao khách trẻ, người tới quy thuận Vân thị liên miên không dứt.
Người Quan Trung không giỏi kinh doanh, đi lính lại cực kỳ nhiều, những người này sau khi rời quân doanh thì bản lĩnh duy nhất có thể dùng kiếm cơm là tiếp tục bán mạng
Vân Chiêu mặc trường bào mỏng, đội mũ cao, ngồi trên cái xe gỗ, ngồi trên một cái xe gỗ nhỏ, được Tiền Thiểu Thiểu đẩy tới sân phơi trước đại trạch, đây là nơi khảo hạch của Vân thị, nếu không phải tay y liên tục cho thức ăn vào mồm thay vì phe phẩy quạt lông thì có lẽ rất giống ai đó rồi.
Người phụ trách khảo hạch là Vân Phúc.
Xung quanh sân phơi đã đông nghịt người, không phải đao khách, mà là nông hộ, già trẻ lớn bé đủ cả, háo hức hơn cả xem kịch.
Nhìn Vân Phúc để mình trần múa đao chém một phát đứt cọc gỗ to bằng miệng bát, Vân Chiêu phải nhìn ông già suốt ngày hút thuốc mà chưa mắc bệnh phổi bằng con mắt khác.
Tiếng reo hò tức thì vang dội khắp nơi.
Muốn vào Vân thị, trước tiên phải một đao chém đứt cọc gỗ, đó là yêu cầu cơ bản.
Qua được ải này thì tiếp tục phải đấu giáp kích với Vân Hổ, Vân Báo, cuối cùng phải qua được khảo hạch xạ kích của Vân Tiêu thì mới chân chính bước vào phạm trù khảo hạch của Vân thị.
Đây là kinh nghiệm tổng kết được từ năm tháng làm công vụ viên của Vân Chiêu.
Kinh nghiệm đó là ... Nhân tài không bao giờ thiếu, cũng đừng lo đãi ngộ mình đưa ra thấp, nhưng quá trình khảo hạch nhất định phải nghiêm ngặt, phải gian nan, phải long trọng, phải để người bị khảo hạch thấy mình phải vượt qua năm ải chém sáu tướng mới gian nan giành phần thắng. Đương nhiên, người giành phần thắng được toàn trang tử hoan hô, đó là đãi ngộ cực cao về vinh dự rồi.
Tóm lại là đã tới đây rồi, phải khiến họ trả giá ngày một lớn mới qua được khảo nghiệm, có như thế bọn họ mới miễn cưỡng tiếp nhận đãi ngộ thấp, đồng thời mang kỳ vọng vào tương lai mà phấn đấu.
Chính nhờ cách này mà các cơ cấu chính phủ mới có thể sai khiến vô số người bằng cấp cao, trí tuệ cao như gia súc, để họ cam tâm tình nguyện làm những công tác cơ sở không tương xứng với năng lực của họ.
Vân Chiêu cũng đang dùng thủ đoạn tương tự ... Người xem rất đông, đài tỷ võ dựng rất cao, còn dùng lụa đỏ tết thành bông hoa lớn, người giành được chiến thắng không chỉ được đóa hoa lụa đỏ rực như trạng nguyên lang, quan trọng nhất còn có mấy tỷ tỷ lớn tuổi một chút của Vân Chiêu thẹn thùng mời rượu, khiến người ta sinh liên tưởng vô hạn.
“ Thiếu gia thực sự muốn gả các tỷ tỷ cho đám người này à?” Không giống Tiền Đa Đa mang tiếng nha hoàn của Vân Chiêu mà suốt cả ngày không biết biến đi đâu, Tiền Thiểu Thiểu hầu hạ y rất tận tâm, lấy đá đập hạch đào, moi nhân cho Vân Chiêu ăn, vừa xem tỷ võ vừa hỏi:
“ Trước khi bọn họ thể hiện đủ năng lực, cùng với đủ sức hút khiến các tỷ tỷ của ta động lòng thì không thể.”
“ Nhưng mà nữ nhân không nên xuất đầu lộ diện.”
“ Chó má, cưới gả mù quáng theo mai mối mới là chết người nhất. “ Vân Chiêu khinh bỉ phản bác:
“ Tiểu nhân không thích tỷ tỷ ra ngoài nhảy múa, không thích tỷ ấy ca hát tiếp rượu, chỉ thích tỷ ấy ngoan ngoãn ở trong phòng thêu thùa, đọc sách thôi. “ Tiền Thiểu Thiểu dứt khoát bảo vệ quan điểm:
Vân Chiêu ném một nhân hạch đào vào mồm: “ Ngươi đã nói với tỷ tỷ của ngươi chưa?”
“ Rồi ạ, bị tỷ ấy đánh một trận.”
Hai người đang nói chuyện thì một người trẻ tuổi gầy yếu bị một đại hán cao to sừng sững như ngọn núi đá khỏi đài cao, thân thể rơi xuống đất, miệng hộc máu, nhưng không cam lòng bò dậy, ôm cột muốn leo lên đài.
Người của Vân thị không ngăn cản, đại hán to lớn kia lại dẫm một phát lên bàn tay người trẻ tuổi vừa bám vào mép đài cao, còn dùng sức di qua di lại ...
Người trẻ tuổi kêu thảm thiết, vẫn không buông tay, một tay còn lại ấn cột, bật người lên đài, sau đó bị đại hán cho một cú đá, người bay vèo đi va đánh sầm vào cột cờ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất