Minh Thiên Hạ

Chương 107: Màn biểu diễn chính trị đầu tiên của Vân Chiêu. (1)

Chương 107: Màn biểu diễn chính trị đầu tiên của Vân Chiêu. (1)
Những lời của Vân Chiêu làm tất cả mọi người trong phòng đều chấn kinh ngây ra như gà gỗ, nhất là Vân Nương, nàng như lần đầu quen biết con mình.
“ Đốt hết giấy nợ chỉ là bước đầu, bước tiếp theo ta sẽ tập trung toàn bộ lương thực trong huyện lại, thống nhất phân phối, đương nhiên, phú hộ có thể giữ đủ khẩu lương.”
“ Bước thứ ba là ta muốn tập trung toàn bộ nhân thủ trong huyện lại, thống nhất chỉ huy, thống nhất ăn cơm, chúng ta dù cắn chặt răng cũng phải kiên trì cho tới khi lương thực mới chín.” Vân Chiêu nói hết ý nghĩ của mình, thở hắt ra, nhìn xung quanh trông đợi:
Phúc bá thẫn thờ ông nhìn quanh Vân thị, vẫn còn chút luyến tiếc cơ nghiệp này:” Đám phú hộ không chịu đâu.”
Vân Mãnh khôi phục nhanh hơn, dù gì cũng là cường đạo cả đời rồi, cảm thấy những lời Vân Chiêu cực kỳ hợp khẩu vị của hắn, gằn giọng:” Không tới lượt chúng quyết.”
“ Nhưng như thế Vân thị sẽ đắc tội tới toàn bộ phú hộ huyện Lam Điền, nói không chừng khiến họ cắn trả.” Phúc bá là người hết sức cẩn trọng nỗ lực muốn khuyên nhủ Vân Chiêu:
Vân Chiêu dang tay ra: “ Nếu họ cắn trả thì binh tới tướng ngăn, nước lên đê chắn thôi, chúng ta cứ nói rõ ràng với họ, năm nay chúng ta phải đối diện không chỉ là thiên tai, còn có đạo phỉ, lưu dân, nếu như bọn họ cho rằng là một mình có thể trốn trong nhà mà thoát được thì đừng tới.”
Tiền Thiểu Thiểu mang kế hoạch chi tiết của Vân Chiêu phát cho mọi người.
Vân Nương từ đầu tới giờ chưa tỏ thái độ, nàng xem rất kỹ kế hoạch, sau đó đứng dậy nói: “ Con đi theo mẹ.”
Hai mẹ con trở về nội trạch, Vân Nương đuổi hết người khác đi, trong phòng ngủ chỉ còn lại hai mẹ con, ánh đèn dầu leo lét không đủ chiếu sáng cả phòng, nàng nhìn con thật lâu không nói.
Vân Chiêu không chống đỡ được trước, gượng gạo nói: “ Mẹ, cứ coi như mẹ sinh ra một đứa bại gia tử đi.”
Vân Nương nhìn nhi tử hết sức khó hiểu: “ Vì sao con huốn hủy nhà cứu nạn, đây là cơ nghiệp tổ tiên Vân thị ta tích góp hàng trăm năm mới có được, là xương máu của bao người tạo dựng nên. Nếu thực sự dựa theo cách làm của con, mẹ con ta thực sự sẽ phải đi ăn mày đấy.”
Vân Chiêu tới gần ôm tay mẹ: “ Không thể nào, đó chỉ là tình huống tệ nhất, cho dù có phải đi ăn mày, một hai năm sau, con sẽ trả cho mẹ một Vân thị còn cường đại hơn.”
Vân Nương cũng ôm cái đầu tròn của nhi tử: “ Con thực sự thấy những lưu dân đó đáng thương, mà không phải bởi vì muốn biến tất cả thành cường đạo, làm bộ hạ cho con chứ?”
“ Mẹ, con đúng là có hoài bão lớn, muốn tung hoành thiên hạ, vấn đề là bây giờ không để ý được mấy chuyện đó nữa. “ Vân Chiêu chỉ ngực: “ Con chỉ muốn yên lòng thôi.”
Vân Nương thở hắt ra, hôn lên cái má phính của nhi tử: “ Thế là tốt, thế là tốt, vậy là con vẫn là con mẹ, không phải lợn rừng tinh.”
Vân Chiêu không vui: “ Sao mẹ vẫn coi con là lợn rừng tinh?”
“ Còn không phải con quá giỏi sao, mẹ sao không lo cho được? “ Vân Nương nghiến răng vầy vò cái mặt mủm mỉm yêu hết mức của nhi tử, thực sự là béo béo trắng trắng nhìn thế nào cũng không chán: “ Nếu con là con mẹ, vậy con muốn làm gì cứ làm, mẹ ủng hộ con, không cần biết người khác nghĩ cái gì, cái nhà này vẫn là của mẹ con chúng ta, người ngoài không liên quan, cùng lắm mẹ con ta đi ăn xin là được.”
“ Mẹ! “ Vân Chiêu xúc động nhào vào lòng mẹ, ôm chặt lấy hông, vùi đầu giữa ngực mẹ, lúc này đây y thực sự chỉ là một đứa bé:
Có được sự ủng hộ kiên định của mẹ, Vân Chiêu về tới đại sảnh, lòng tự tin hơn rất nhiều, thấy đám Phúc bá, Vân Mãnh vẫn còn tranh luận, đi tới ghế chính giữa ngồi xuống, phất tay: “ Không cần nói nữa, mọi người dù hiểu hay không hiểu thì cũng chấp hành đi, chúng ta nhất định sẽ thành công, Vân thị sau chuyện này sẽ là nhà lương thiện đứng đầu huyện Lam Điền, ân trạch này đủ con cháu hưởng phúc trăm năm.”
Người hớn hở xoa chân múa tay, người thở dài lo âu, người nghi ngại chần chừ, đều không quan trọng nữa, Vân Chiêu đã ra quyết định.
Giảm nhẹ hậu quả thiên tai, cứu nạn, những chuyện này nếu đặt vào trong tay đám thư sinh chỉ biết chi hồ giả dã, thì sẽ lo lắng trùng trùng, trăm mối lo không biết gỡ từ đâu.
Vân Chiêu thì khác y có kinh nghiệm rồi.
Rất lâu trước kia, sách lược đối phó với thiên tai phát sinh đột ngột y làm không dưới mười bản, mỗi bản hao phí của y không dưới hai tháng, đó là còn nhờ vô số tư liệu mà các tiền bối để lại, từng mong nhờ vào đó để thăng quan tiến chức, giờ quan chức có rồi, kiến thức kia vừa vặn đem dùng.
Với Vân Chiêu mà nói, những thứ này quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn được nữa.
Trong đó quản chế nhân sự chính là một lựa chọn vào tình cảnh khó khăn nhất.
Toàn bộ tư liệu sản xuất phải thành sở hữu chung, phải phát động toàn bộ nhân lực vật lực ứng phó với thiên tai trước mặt.
Đồng tâm hiệp lực, tổ chức nghiêm ngặt, có như thế mới tập trung được cức mạnh ở mức lớn nhất, chiến thắng thiên tai.
Khi tai họa giáng xuống, tối kỵ đấu đá nội bộ, một khi chuyện đó xảy ra, thiên tai kèm nhân họa, không ai sống được hết.
Cũng may, Vân thị gia tộc nghìn năm ở huyện Lam Điền tiếng tăm rất tốt, lại thêm vào đạo phỉ Vân thị trong huyện cũng đủ cường đại, đủ sức uy hiếp, thêm vào Vân Chiêu có được quyền thống trị do triều đình thừa nhận.
Vậy là Vân Chiêu có đủ vốn liếng phát động bách tính cùng nhau chống lại ông trời.
Cách vụ xuân chỉ còn ba tháng nữa thôi, Vân Chiêu cần phải làm rất nhiều việc như tu sửa thủy lợi, xây dựng đủ ao nước, làm ra đủ guồng nước, máy đạp nước ... y cần lượng lớn nhân lực, lượng lớn lương thực.
Chỉ trong một đêm, cáo thị đóng đại ấn của tri huyện Lam Điền đã dán khắp thế giới, bách tính bấy giờ mới biết được bọn họ có một huyện lão gia chỉ tám tuổi, đáng lẽ đây là đề tài khiến người ta bàn tán xôn xao, nhưng cáo thị còn có tin tức chấn động hơn.
Nghe nói huyện lão gia muốn tịch thu lương thực trong nhà tất cả mọi người, thế là cả cái huyện Lam Điền đều nơm nớp lo sợ.
Về cơ bản trừ người Vân thị ra, những bách tính khác đều cho rằng vị tri huyện tám tuổi này nghĩ cách khác để bóc lột bách tính mà thôi, không thể trách họ quan viên Đại Minh hàng chục năm qua làm quá tốt việc tiêu hao lòng tin của bách tính.
Vì thế chính lệch này đi tới đâu, khói bếp tắt tới đó, bọn họ dù có đốt lửa nấu cơm cũng lựa chọn vào lúc đêm tối không trăng, bách tính bảo nhau đem giấu lương thực.
Ba đại hộ lớn nhất ở huyện Lam Điền, lần lượt Hàn thị ở Nam Hương, Chương thị ở Đông Hương, Lưu thị ở Tây Hương, mặc dù không lớn bằng Vân thị, không lâu đời như Vân thị, song họ đều là nhà sống sót qua nhiều năm thiên tai biến cố.
Gia chủ ba nhà bí mật tổ chức gặp mặt, đạt đồng thuận, nếu như tên huyện lệnh nhóc con kia nhất quyết thực hiện ý định ngu xuẩn đó, bọn họ tất nhiên không dám công khai chống lại Vân thị, nhưng có thể xúi bẩy bách tính ngu xuẩn, đánh chết tiểu huyện lệnh đó, gần đây không phải có vị đại thái giám vì tăng thuế bị bách tính đánh chết đó sao? Kết quả là gì, thiên uy giáng xuống, chỉ vài tên quan bị mất chức, vài tiểu dân bị bắt bừa chặt đầu.
Những địa chủ bọn họ mới là gốc rễ của vương triều này.
…… ……

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất