Chương 127: Thích gia quân! Thích gia quân!
Tên này là kẻ hiện thực, hắn biết mình muốn cái gì.
Vân Chiêu thích loại người đó, chỉ cần mình có thể cho hắn thứ hắn cần, hắn sẽ vô cùng nghe lời, còn nếu như đã cho rồi mà hắn vẫn lòng tham không đáy, Vân Chiêu giết loại người này, y không thèm chớp mắt lấy một cái.
So với Cao Kiệt thì Phúc bá rất phiền toái.
Ông già này hình như trừ hút thuốc ra thì không có sở thích nào hết.
Nhìn trù nương béo ủ ê từ phòng Phúc bá đi ra, Vân Chiêu cảm thấy tiếc cho trù nương, xem ra hôm nay vẫn không thể lấy được thiện cảm của Phúc bá.
Trù nương thấy Vân Chiêu thì đỏ mặt, có điều lập tức ưỡn ngực hiên ngang đi qua bên cạnh Vân Chiêu, hình như còn thoa phấn, làm người ta chết sặc.
Vân Phúc một mình ăn cơm trên giường.
Rượu là rượu ngon, món ăn thì là ớt xào thịt, ngửi mùi thôi là biết món ăn do trù nương dày công chế biến, ngon hơn Vân Chiêu làm nhiều.
Vân Chiêu tới bốc một miếng thịt cho vào mồm, cảm khái:” Bà nương này không ngờ chơi sang xào thịt lưng cơ đấy.”
Phúc bá đủng đỉnh ăn uống, chặn họng trước:” Thiếu gia muốn vũ khí, vẫn quy củ cũ, không có cách nào khác đâu.”
Vân Chiêu tiếp tục dùng tay bốc thức ăn, ăn mấy miếng mới chịu dừng, ai đời đường đường huyện lệnh nắm quyền sinh sát cả huyện, gia chủ Vân thị cả nghìn người, muốn ăn một đĩa ớt xào phải đi cò kè với mẹ mãi:” Giờ ta có thể làm bất kỳ thứ vũ khí gì mà ta muốn rồi.”
Phúc bá giọng trào phúng:” Thiếu gia không làm được đâu.”
Vân Chiêu cười híp mắt:” Có gì ta không làm được, hỏa khí à? Hay Hồ Tồn pháo?”
Phúc bá vừa định nói thì kịp dừng lại, tiếp tục cúi đầu uống rượu.
“ Vũ khí là thứ có hạn sử dụng, vũ khí năm mươi năm trước để tới bây giờ đã lạc hậu rồi, nhất là hỏa khí. Thuốc nổ càng có thời hạn lưu giữ, nếu Hổ Tồn pháo đúc bằng đồng còn đỡ một chút, mấy chục năm thì thành đống sắt vụn rồi, cho người ta con chê nặng ...” Vân Chiêu hết lời mỉa mai:
Phúc bá vẫn không nói, chỉ có điều vẻ mặt giống như càng thêm trào phúng.
“ Ta còn quá nhỏ, không cách nào đi đánh nhau với Thát tử hoặc giặc Oa, Phúc bá, nếu ông chịu giao khi vũ khí cho ta, nói không chừng mười năm sau ta có cơ hội đấy.” Vân Chiêu thấy ông già này chẳng may may động lòng, nheo mắt lại:” Ta cảm giác, kho vũ khí đó không giành cho ta thì phải, ông đợi người khác à, đó là ai?”
Phúc bá trầm giọng nói:” Kho vũ khí không phải là của một mình Vân thị, tổ phụ người chỉ là một trong số đó, lão nô không thể nói ra, với tâm tính của thiếu gia chỉ giết họ mà thôi.”
Vân Chiêu nghiêng đầu hướng về phía cửa sổ:” Thiểu Thiểu.”
Cái đầu Tiền Thiểu Thiểu lập tức từ dưới cửa sổ trồi lên không một tiếng động, đôi mắt to mà sáng mở thao láo, không nói gì cả, nếu là trời tối, đủ dọa chết người.
“ Tới thư phòng của ta lấy văn thư trong rương tới đây, không cần biết lớn nhỏ, một tờ giấy cũng không được bỏ sót.”
Tiền Thiểu Thiểu hai mắt chớp chớp rồi chạy ù đi, không bao lâu sau chạy về, mang theo cho Vân Chiêu một đôi đũa một cái chén nhỏ, sau đó lại chạy mất.
Vân Chiêu tự rót rượu cho mình, tuy uống vào nhăn mặt như khỉ ăn ớt vẫn thích:” Ta dùng 1000 đảm lương nhờ Hồng Thừa Trù điều tra giúp vài việc. Phát hiện ra từ sau khi Thích soái bị bãi quan đoạt tước, mất cả bổng lộc, qua đời trong đói nghèo bệnh tật, Thích gia quân ở phương bắc sống vô cùng gian nan.”
“ Mặc dù cũng có người lập đại công, song bị Lý Như Tùng xóa bỏ hết, ban thưởng như đã hứa không có, ngay cả quân lương cũng chẳng được.”
“ Ở Thạch Môn trại, Vương Bảo hạ lệnh một tiếng, hơn 3300 Thích gia quân tay không tấc sắt đi vào giáo trường, bị tàn sát hết sạch. Tướng còn sót lại cũng bị Vương Bảo điểm danh giết từng người, các tướng lĩnh khác lòng nguội lạnh từ quan hồi hương. Ta tính rồi, tổ phụ ta chính là từ quan thời gian đó, rảnh rỗi ở nhà.”
“ Dựa theo trang bị của Thích gia quân thì trong kho vũ khí đó, chẳng qua là Thần uy tướng quân pháo, Phật Lang Ky pháo, cùng một ít điểu súng, đao Oa, giáp sắt mà thôi. Trong đó điểu súng hẳn là thứ nhiều nhất, đúng chứ?”
“ Phúc bá, nói thật nhé, ta chẳng hứng thú gì với mấy thứ vũ khí đó, vũ khí chỉ cần đã từng tồn tại thì sẽ chế tạo được thôi. Ta có lòng tin khiến tất cả những thứ vũ khi đó tái hiện.”
“ Chỉ là ta muốn biết tung tích những người đó.”
Phúc bá đặt chén rượu xuống, ngẩng đầu nhìn Vân Chiêu, hai mắt đỏ tới khiếp người, nắm chặt tay:” Thiếu gia biết tung tích của ai, bọn họ đều đã chết rồi.”
Tiền Thiểu Thiểu cách cửa sổ đưa một tập giấy cho Vân Chiêu.
Vân Chiêu phe phẩy văn thư trong tay:” Ta muốn biết Lạc Thượng Chí, Trần Tàm, Quý Kim, Ngô Duy Trung, Vương Thế Kỷ, Lý Siêu, Dương Văn, còn có cả ... À, Tương Châu!”
Mỗi khi nghi thấy một cái tên, Phúc bá lại run một cái, cuối cùng nước mắt giàn dụa:” Con cháu Lạc Thượng Chí là bách hộ thế tập Định Hải Vệ, giao hảo với Triều Tiên, sẽ không thông đồng với cường đạo như thiếu gia đâu.”
“ Trần Tàm chết từ lâu, con cháu nhà người ta là bách hộ ân ấm thế tập, cũng không tới Quan Trung theo thiếu gia làm cường đạo.”
“ Quý Kim cũng làm quan lớn, còn bình định Bá Châu, con cháu người ta sang quý lắm.”
“ Ngô Duy Trung thì đúng là tên xúi quẩy, bị bãi quan, nhưng mà không tìm thấy rồi.”
“ Còn về phần Vương Thế Kỳ, Lý Siêu, Dương Văn, người ta ai nấy đều là nhà quan hoạn cả, thiếu gia ngốc ơi, đừng hi vọng vào bọn họ.”
“ Chuyện Thạch Môn trại năm xưa, Thích gia quân đã bị chém giết hồi, không còn ai, không còn ai nữa đâu. Cho dù con cháu Thích soái còn có thể tác chiến, cũng không thể gọi là Thích gia quân nữa.”
Thấy vẻ mặt Phúc bá kích động như thế, Vân Chiêu thuận tay xé hết giấy, thuận tay ném vào chậu nước, Tiền Thiểu Thiểu không cần sai bảo lại nhanh như cắn chạy vào, ra sức nguấy, đến khi giấy nát bét mới thôi.
“ Nói vậy là năm xưa bị giết ở Thạch Môn trại đều là quân tốt và quan quân tầng thấp phải không?” Vân Chiêu mỉm cười:” Nếu đã thế, ta không nghĩ ra còn ai đủ tư cách tranh vũ khí với ta nữa.”
“ Sẽ có ... không phải thiếu gia nói là không thèm để ý tới số vũ khí đó rồi sao? “ Phúc bá cũng từng trải rồi, nhanh chóng khống chế cảm xúc:
Vân Chiêu mở to mắt kinh ngạc, giọng điệu hết sức tráo trở: “ Ta mới chỉ 8 tuổi thôi, ông đi tin lời đứa bé 8 tuổi à, ra ngoài đường nói xem người ta có cười cho thối mũi không?”
Hôm nay nói quá nhiều, Phúc bá giận người giận cả mình: “ Những lời thiếu gia vừa nói dù là ông già 80 cũng không nói ra được, đã bảo với thiếu gia rồi, đừng có dùng sự thông minh của người với lão nô, cái gì của thiếu gia sẽ thuộc về thiếu gia, cái gì không phải thì thiếu gia đừng hòng đoạt được.”
“ Lão nô nói lần nữa, muốn số vũ khí đó, lấy đầu người mà đổi, thiếu gia không có đầu người, không đủ tư cách dùng vũ khí của Thích gia quân.”
Lừa già cố chấp, Vân Chiêu nắn cằm: “ Thế ông cần bao nhiêu cái đầu?”
“ Nếu như là thiếu gia, mang một cái tới là được, nhưng tiền đề phải do đích thân thiếu gia giết. “ Phúc bá vừa nói tới đó đã phát hiện hai mắt Tiền Thiểu Thiểu đảo qua đảo lại, cái thứ không tốt lành gì này, bực mình đá nó một cái: “ Thiếu gia, lão nô tuổi đã cao, nhưng vẫn phân biết được đâu là khách thương Mông Cổ, đâu là Thát Tử đấy.”
Í, đúng là thành tinh rồi, mình vừa nghĩ trong đầu thế mà bị đoán ra, Vân Chiêu cúi đầu nhìn cái bụng mỡ của mình: “ Ông làm khó ta quá.”
Vân Phúc uống cạn chén rượu: “ Số vũ khí này không cho thiếu gia lấy đi ra sức cho Chu Minh, nếu không oan hồn trên vũ khí sẽ thành ác mộng của người.”
Vân Chiêu nằm ra giường, dang chân dang tay giờ trò vô lại: “ Thế ta xem thôi không được à?”
Phúc bá không nói nữa, lấy tẩu thuốc ra nhồi thuốc, bập bập mấy hơi, chìm vào trong hồi ức xa xăm.