Chương 110: Dịu dàng quá dịu dàng không chịu nổi
Cô gái xinh đẹp nghe giọng nói này, giật bắn mình, ngẩng phắt đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chàng thanh niên ngăn cô lại, rất lâu sau mới không dám tin nói:
- Anh…tại sao anh lại đến đây?
Chàng thanh niên còn rất trẻ, chỉ khoảng hai ba hai bốn tuổi, dáng người cao ráo, ngũ quan anh tuấn, nhưng lại cực kỳ lạnh lùng. Đặc biệt ánh mắt của anh ta rất lạnh và sắc bén, giống như chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ đông chết ngươi.
Chàng thanh niên không để ý đến vẻ mặt khiếp sợ và kinh ngạc của cô gái xinh đẹp, nắm lấy cánh tay của cô, lạnh lùng nói:
- Về nhà.
Thật ngạc nhiên là cô gái xinh đẹp không hề phản kháng, cô thả cánh tay Lâm Toa Toa ra, sau đó cúi đầu ngoan ngoãn đi theo chàng thanh niên.
Lâm Phỉ Phỉ vội đỡ lấy Lâm Toa Toa đang muốn ngã xuống đất, nhìn theo bóng dáng chàng thanh niên và cô gái xinh đẹp, đầu hỗn loạn không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng trước mắt không có nhiều thời gian cho cô suy nghĩ. Cô không dám ở lâu, vội đỡ Lâm Toa Toa rời khỏi câu lạc bộ, bắt xe taxi chở Lâm Toa Toa về đến nhà.
Trên đường gió lạnh thổi vào xe, sau khi về đến nhà, Lâm Toa Toa tỉnh lại hơn rất nhiều, bắt đầu lên cơn, lúc thì khóc lúc thì cười, miệng lẩm bẩm mười câu thì hết chín câu có Triệu Dã Thành, còn có hai chị em song sinh mà Triệu Dã Thành đang cặp kè kia.
Lâm Phỉ Phỉ ở bên cạnh nghe hết, lòng xót xa thương bạn.
Không cần phải nói, Lâm Toa Toa nhất định là bị ức hiếp nữa rồi.
Xem ra, chị em song sinh nhà này thật quá đáng. Bằng không, với tính cách kiên định của Lâm Toa Toa, thì không thể có chuyện chạy đến câu lạc bộ kia uống rượu, còn ngớ ngẩn đến mức quên mang tiền theo.
Đợi Lâm Toa Toa nặng nề thiếp đi, Lâm Phỉ Phỉ mới yên tâm về nhà.
Kéo lê cơ thể mệt mỏi về nhà, điều làm cho Lâm Phỉ Phỉ ngạc nhiên tột độ chính là, Sở Tây Hàng đã về, lại còn đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách đợi cô, sắc mặt không rõ là vui hay buồn.
- Tây Hàng, anh về rồi sao?
Lâm Phỉ Phỉ cố nén sự khẩn trương trong lòng, bước đến gần Sở Tây Hàng.
- Đi đâu vậy? Tại sao giờ mới về?
Sở Tây Hàng nhướng mắt nhìn Lâm Phỉ Phỉ.
Lâm Phỉ Phỉ vội trả lời:
- Toa Toa uống say, em đến đưa cô ấy về. Tây Hàng, chuyện của em và Hoắc Minh Lãng, kỳ thật em đã sớm muốn nói cho anh biết. Chỉ là…A…
Lời còn chưa nói hết, Sở Tây Hàng đột nhiên đứng dậy, ôm cô vào lồng ngực, sau đó khẽ đảo người, đặt cô xuống chiếc ghế sofa mềm mại. Lâm Phỉ Phỉ bị hành động đột ngột của Sở Tây Hàng hù dọa, buột miệng kêu lên.
- Tây Hàng, anh muốn làm gì vậy? A…
Lâm Phỉ Phỉ sợ hãi nhìn Sở Tây Hàng, đang muốn lên tiếng, môi Sở Tây Hàng đã chạm xuống, lập tức tất cả thanh âm của cô đều bị Sở Tây Hàng nuốt vào bụng.
Sở Tây Hàng hôn đến nóng ran cả người, như muốn hòa tan Lâm Phỉ Phỉ, không biết tự lúc nào, quần áo trên người cô đều bị Sở Tây Hàng cởi sạch. Khi Lâm Phỉ Phỉ phát giác ra, Sở Tây Hàng đã nhấn một cái, tiến vào cơ thể của cô.
- A…Tây Hàng…
Lâm Phỉ Phỉ kêu lên, hành động của Sở Tây Hàng khiến cô hoang mang, tay chân như thừa ra, luống cuống.
Anh muốn cô, có phải đồng nghĩa với việc anh đã tha thứ cho cô?
- Tây Hàng…
Gương mặt Lâm Phỉ Phỉ đỏ bừng nhìn Sở Tây Hàng trên người:
- Em và Hoắc…
- Đừng nói gì nữa, em không cần nói gì nữa cả.
Một nụ hôn của Sở Tây Hàng lại ấn xuống, nuốt lời nói của Lâm Phỉ Phỉ vào trong.
Lâm Phỉ Phỉ ngoan ngoãn nghe lời, vòng tay ôm chặt Sở Tây Hàng. Hai người hưởng thụ nhau trên chiếc ghế salon.
Sau một trận triền miên, Sở Tây Hàng ôm Lâm Phỉ Phỉ vào nhà tắm, dịu dàng lau mình cho cô.
Lâm Phỉ Phỉ ngoan ngoãn đứng im, ngượng ngùng để anh thỏa sức chăm sóc mình.
- Tây Hàng, em…
Lâm Phỉ Phỉ thật sự rất muốn nói rõ mọi chuyện với Sở Tây Hàng.
- Anh nói rồi, em không phải nói gì nữa đâu. Anh đã biết hết rồi.
Sở Tây Hàng lau khô người cho Lâm Phỉ Phỉ, sau đó ôm cô về phòng ngủ, nói:
- Tối hôm nay Tiểu Lâu cố ý tìm anh, nói cặn kẽ chuyện của Hoắc Minh Lãng động tay với em ở quán café. Lỗi tại anh, khi xảy ra chuyện lại không ở bên cạnh em. Em yên tâm đi, sau này anh sẽ không để cho Hoắc Minh Lãng khi dễ em đâu.
Lâm Phỉ Phỉ bất ngờ ngớ người ra. Cô hoàn toàn không tin Mạc Tiểu Lâu lại ra tay giúp cô. Xem ra, ngày hôm qua cô đã trách lầm anh ấy thật rồi.
- Tây Hàng, anh không giận em sao?
Sở Tây Hàng lắc đầu, mỉm cười nói:
- Vốn anh rất giận, nhưng sau khi nghe Tiểu Lâu nói, anh mới phát hiện ra, có lẽ người anh giận không phải là em, mà là bản thân anh. Em ở bên ngoài bị người ta khi dễ, anh lại không biết. Anh là thằng đàn ông thất bại!