Chương 51: Em gái miền núi thuần khiết
Thật không ngờ, con gái thành thị đã đẹp, con gái vùng núi cũng chẳng thua kém gì.
Khi Lâm Toa Toa cùng với Hàn Phong ôm Lâm Phỉ Phỉ bước vào nhà trưởng thôn, trong nhà đã có một cô gái trẻ ngồi bên cạnh rót rượu, gắp đồ ăn cho Triệu Dã Thành.
Cô gái rất đẹp, mắt bồ câu, miệng anh đào, mặt trứng ngỗng, ngũ quan khá tinh xảo, thân hình nhỏ nhắn, cũng được xem là loại con gái xinh xắn ở nông thôn. Cho dù cô đang ngồi chồm hổm bên cạnh Triệu Dã Thành, nhưng vẫn có thể thấy được chiều cao của cô gái này không quá một mét sáu.
Làn da của cô gái rất trắng, bên trong ẩn hiện sự hồng hào khỏe mạnh, không phải là loại trắng hồng mà con gái thành thị hay dùng phấn lót và má hồng để tạo thành. Đây chính là điểm ưu việt về làn da mà cô gái này sở hữu. Gương mặt cũng không có bất kỳ dấu vết trang điểm nào, thậm chí ngay cả nét hồng nhuận phơn phớt cũng là bẩm sinh mà có.
Cô gái này tuyệt đối là một tiểu mỹ nhân đẹp tinh khiết một cách tự nhiên.
Nhìn cô gái lọt thỏm trong chiếc ào choàng dài màu vàng rộng thùng thình, một bộ quần áo phổ biến ở vùng núi, cũng biết, dây đích thị là một cô gái sinh trưởng ở thôn Oa Oa này. Hơn nữa tuổi tác chỉ sợ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi.
Chỉ nhìn thôi, huyết dịch trong người Lâm Toa Toa như muốn cứng lại.
Cô khá nhạy cảm với phụ nữ bên cạnh Triệu Dã Thành. Cảm giác nói cho cô biết, cô bé này xuất hiện ở đây vào lúc này, lý do chỉ sợ không đơn giản.
Đứng cách ba người Lâm Toa Toa khoảng ba mét, Lưu Đại Hải lập tức nở nụ cười như được mùa, chỉ vào một cái bàn khác đã được bày sẵn thức ăn và rượu, vui vẻ nói:
- Mời hai cô gái sang bàn này dùng cơm. Còn vị này là... ?
Rõ ràng ông ta cũng không phải là người nhanh nhẹn, nói mấy câu mới phát hiện ra người xa lạ là Hàn Phong.
- Là bạn của tôi.
Lâm Toa Toa lạnh lùng đáp một câu, ánh mắt nhìn vào tiểu mỹ nữ bên cạnh Triệu Dã Thành.
- Đã như vầy thì mời cùng ngồi chung luôn.
Lưu Đại Hải cũng không nói nhiều, bố trí cho ba người Lâm Toa Toa ngồi một bàn khác, rõ ràng là không muốn bọn họ quấy rầy Triệu Dã Thành và cô em miền núi xinh đẹp kia.
Nhưng làm gì có chuyện Lâm Toa Toa để cho ông ta được như ý? Sau khi Hàn Phong và Lâm Phỉ Phỉ đã ngồi xuống bàn bên cạnh, cô ngồi xuống trước mặt Triệu Dã Thành, mặt lạnh băng, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô em miền núi xinh đẹp.
Một khắc nhìn thấy Hàn Phong ôm Lâm Toa Toa bước vào nhà, sắc mặt của Triệu Dã Thành đã đen lại, hai mắt phóng hỏa nhìn chằm chằm vào cánh tay Hàn Phong ôm Lâm Phỉ Phỉ, còn có Lâm Phỉ Phỉ như con mèo nhỏ Kitty ngoan ngoãn nép vào lồng ngực Hàn Phong, bàn tay phải đang cầm đũa của y không khỏi nắm chặt hơn.
Rắc! Đôi đũa trúc bị lực bóp của y làm cho đứt đoạn, đầu gãy của đũa đâm vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ra.
Nhưng Triệu Dã Thành vẫn không cảm thấy đau, ánh mắt tà mị nhìn chằm chằm vào vẻ mặt Hàn Phong đang tươi cười gắp rau cho Lâm Phỉ Phỉ. Còn Lâm Phỉ Phỉ thì đưa chén nhận lấy, lại còn nở nụ cười ôn nhu với Hàn Phong. Hình ảnh hài hòa, ấm áp, tình chàng ý thiếp như thế cứ đập thẳng vào mắt Triệu Dã Thành.
- Tổng giám đốc.
- Anh Triệu.
Lâm Toa Toa và cô em miền núi nhìn thấy Triệu Dã Thành tự làm mình bị thương, liền đồng thời kêu lên một tiếng, rồi lại đồng thời đưa tay nắm lấy cánh tay bị thương của Triệu Dã Thành. Kết quả, bởi vì Lâm Toa Toa ngồi đối diện, cho nên vẫn chậm hơn em gái miền núi một bước.
- Anh Triệu, ôi, chảy máu rồi, chắc là đau lắm. Để Từ Nhi thổi cho anh.
Cô em gái miền núi xinh đẹp đưa bàn tay của Triệu Dã Thành đến trước cái miệng nhỏ nhắn của mình, bắt đầu dùng miệng lau máu, sau đó dùng khăn tay của mình băng vết thương lại cho Triệu Dã Thành, giọng nói cứ nũng na nũng nịu, chẳng khác nào chim hoàng oanh đang hót, dễ nghe khủng khiếp.
Lâm Toa Toa nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm máu nóng dồn lên, cơ thể run rẩy, giận không kềm chế được.
Cô em gái miền núi nhìn bề ngoài vô cùng thuần khiết, không nghĩ đến lại có thể làm mấy chuyện vừa rồi.
Lúc này, Triệu Dã Thành không nhìn Lâm Phỉ Phỉ nữa mà quay sang lạnh lùng nhìn Lâm Toa Toa, toàn thân phát ra một hơi thở khắc nghiệt, sẵng giọng:
- Gã đàn ông kia là ai?
Lâm Toa Toa nhất thời bị dọa, quên mất chuyện ghen tuông, vội vàng đáp:
- Anh ấy là bạn của Lâm Phỉ Phỉ.
- Không phải vừa rồi cô nói anh ta là bạn của cô sao?
Ánh mắt sắc bén của Triệu Dã Thành nhìn chằm chằm vào Lâm Toa Toa.
Lâm Toa Toa lại càng hoảng hốt, vội sửa lời:
- Anh ấy là học trưởng của em và Lâm Phỉ Phỉ khi còn học đại học.
Triệu Dã Thành nheo mắt lại:
- Học trưởng? Tại sao anh ta lại đến đây? Có phải là cô gọi anh ta đến hay không?
- Không phải em.
Lâm Toa Toa vội vàng xua tay.
Phủ nhận một cách nhanh như vậy chính là biểu hiện của sự chột dạ. Triệu Dã Thành mỉm cười, nhưng đáy mắt lại không có ý cười, cánh tay trái duỗi ra, cho thẳng vào trong ngực của cô em miền núi bên cạnh, tàn nhẫn nói với Lâm Toa Toa:
- Toa Toa, cô có biết không, cô càng lúc càng không nghe lời rồi. Triệu Dã Thành tôi ghét nhất là loại đàn bà không nghe lời. Bỏ đi, đừng ngồi trước mặt tôi nữa. Sau này, cô em Từ Nhi này đây sẽ thay thế vị trí của cô.