Chương 52: Bán nữ cầu vinh
- Cái gì?
Lâm Toa Toa ngẩng đầu thật mạnh, cả người ngây ra như phỗng.
Cô em miền núi tên Từ Nhi liền mỉm cười với Lâm Toa Toa, cất giọng ngọt ngào:
- Đại tỷ tỷ, chị vẫn chưa hiểu ý của anh Triệu à? Vậy thì để Từ nhi nói cho chị biết. Anh Triệu bảo chị qua bàn kia ngồi đi, đừng quấy rầy tụi em nữa. Đại tỷ tỷ, chị yên tâm, mấy ngày nay Từ Nhi sẽ thay chị chăm sóc cho anh Triệu thật tốt.
Lâm Toa Toa nghe xong, thiếu chút nữa tức đến thất khiếu chảy máu.
Quả nhiên, loại con gái nông thôn nhìn bề ngoài thì cứ như vô hại, kỳ thật lòng dạ thâm trầm vô cùng. Miệng nói thì dễ nghe lắm, kỳ thật toàn giết người không dao. Cô ta gọi Lâm Toa Toa là “Đại tỷ tỷ”, rõ ràng là mỉa mai tuổi tác của Lâm Toa Toa quá lớn, nên out rồi, không giống như cô ta mới mười lăm mười sáu tuổi, tươi ngon mọng nước, là độ tuổi mà đàn ông mê nhất.
Lâm Toa Toa thậm chí đã nghĩ đến việc lật bàn lên, sau đó tát cho con ả này vài cái tát. Nhưng, ánh mắt lạnh lùng của Triệu Dã Thành khiến tất cả nộ khí của Lâm Toa Toa như muốn đóng băng. Cô cảm thấy giờ phút này mình quả thật rất buồn cười.
Cũng không tranh cãi, cũng chẳng nói câu nào, Lâm Toa Toa đứng dậy, sau đó bước về phía bàn Hàn Phong và Lâm Phỉ Phỉ, máy móc ngồi xuống, bưng chén cơm trắng đưa lên miệng, ra sức lùa vào.
Lâm Phỉ Phỉ lo lắng nhìn Lâm Toa Toa chỉ lùa cơm trắng, nhưng cô biết, lúc này cô có nói gì cũng vô dụng, Lâm Toa Toa sẽ không nghe lời cô, chỉ có thể thở dài, trong lòng cảm thấy bất mãn thay cho Lâm Toa Toa.
Còn Hàn Phong thì có cảm giác giống như tên hòa thượng lùn tay không sờ tới đầu. Anh không biết mối quan hệ đặc biệt giữa Lâm Toa Toa và Triệu Dã Thành. Cho nên khi anh nghe cách Triệu Dã Thành nói với Lâm Toa Toa, nhất thời cũng không dám xác định suy đoán trong lòng. Nhưng lúc này rõ ràng không thích hợp để hỏi.
Cứ như vậy, cho dù những món ăn dân dã rất ngon, nhưng ngoại trừ cô em Từ Nhi mặt mày hớn hở ra, tất cả mọi người ăn chẳng cảm thấy ngon, nhai cứ như nhai sáp nến.
Cuối cùng, Lâm Phỉ Phỉ thật sự không thể nhìn cảnh Lâm Toa Toa cứ ăn cơm trắng mãi, cô kéo tay áo Hàn Phong. Hàn Phong lập tức hiểu ý, thu cánh tay đang đặt trên lưng cô, sau đó hai tay giành lấy chén cơm trong tay Lâm Toa Toa đặt xuống bàn, rồi kéo hai cô gái rời khỏi nhà trưởng thôn, đến nhà bà ngoại của Hắc Tử.
Nhìn hai cô gái bị tên bịp bợm Hàn Phong mang đi, lửa giận vốn đang bị kềm nén trong lòng Triệu Dã Thành rốt cuộc bùng cháy đến cực điểm, y đá văng cái bàn rượu và thức ăn trước mặt, hung hăng ôm ngang Từ Nhi vào phòng.
Một mực đứng dựa vào tường nhìn cảnh tượng trước mắt, Lưu Đại Hải không khỏi nheo mắt lại, đắc ý chà sát hai tay, ê a một bài hát, biểu hiện hưng phấn giống như vừa trúng được năm trăm vạn.
Còn Tam mặt rỗ vẫn đang đứng bên ngoài, nhìn thấy Triệu Dã Thành khiêng cô em miền núi vào phòng, nhất thời há mồm, sau đó khẩn trương chạy vào trong nhà, hớt hải nói với Lưu Đại Hải:
- Sư phụ sư phụ, tại sao ông chủ Triệu lại khiêng Từ Nhi vào phòng thế? Tại sao người không ngăn cản? Từ Nhi là con gái duy nhất của người mà.
Lưu Đại Hải lắc đầu cười nói:
- Đây chính là kết quả mà vi sư muốn. Vi sư muốn tặng Từ Nhi cho ông chủ Triệu. Con không biết sao? Ông chủ Triệu là người giàu có đến cỡ nào. Từ Nhi đi theo anh ta, còn không phải được ăn ngon mặc đẹp sao? Đến lúc đó sinh thêm một đứa con trai, nói không chừng còn có thể trở thành bà chủ. Người làm cha này cũng được thơm lây, không uổng công ta nuôi nó mười sáu năm.
Đúng vậy, cô em gái xinh đẹp này là con gái ruột của Lưu Đại Hải, Lưu Từ Nhi.
Là cô gái đẹp nhất, động lòng người nhất ở cái thôn này.
Tam mặt rỗ nghe xong, hai chân mềm nhũn ngã phịch xuống đất, đôi môi run rẩy nói không ra lời.
Lưu Đại Hải nhìn thái độ của Tam mặt rỗ, khóe miệng không khỏi nở nụ cười trào phúng. Ông ta làm sao mà không biết tâm tư của Tam mặt rỗ. Sở dĩ Tam mặt rỗ chịu bái ông ta làm thầy, làm trâu làm ngựa cho gia đình ông ta, hoàn toàn là vì Lưu Từ Nhi.
Mấy năm qua, Lưu Đại Hải nhìn thấy hết. Tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng Lưu Đại Hải rất xem thường Tam mặt rỗ, lúc nào cũng âm thầm mỉa mai “cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Sao không chịu soi mình vào nước đái, xem bộ dạng của mày có xứng với Từ Nhi xinh đẹp động lòng người của tao không?”
Đương nhiên, mấy lời này ông ta không thể nói ra. Có thể sử dụng lao động khỏi phải trả tiền thì cứ sử dụng. Huống hồ, những công việc nặng nhọc trong nhà, ngoài ruộng của ông ta có thể được giải quyết cũng là nhờ có Tam mặt rỗ.
Cho đến lúc này, Lưu Đại Hải cũng không có ý định vạch trần Tam mặt rỗ, chỉ làm bộ như không phát hiện ra được dáng vẻ thất hồn lạc phách của gã mà thôi, lo đi thu dọn chén bát và đồ ăn thừa. Bởi vì không ai rõ bằng ông ta. Cho dù có tặng Lưu Từ Nhi cho Triệu Dã Thành, Tam mặt rỗ vẫn sẽ làm việc cho ông ta. Ai bảo Từ Nhi của ông đẹp quá làm chi?
Nhưng Lưu Đại Hải không biết, có đôi khi, anh quá tham lam một món lời nhỏ, một ngày nào đó anh sẽ phải trả giá thật nhiều. Có thể không tổn hại đến thân xác, nhưng cũng đủ đau đớn hối hận không thôi.