Một Đêm Thành Hoan

Chương 86-2: Mềm lòng

Chương 86-2: Mềm lòng

- Thật không?
Mạc Tiểu Lâu bán tín bán nghi nheo mắt nhìn Lâm Phỉ Phỉ.
- Nếu tôi có lời gian trá, sẽ bị thiên lôi đánh xuống.
Ánh mắt Lâm Phỉ Phỉ kiên định nhìn thẳng vào mắt Mạc Tiểu Lâu.
Mạc Tiểu Lâu trầm ngâm một lát, sau đó buông lỏng Lâm Phỉ Phỉ ra, đứng dậy bước lên phía trước xe, tiện tay cởi áo khoác trên người ném cho Lâm Phỉ Phỉ đằng sau:
- Mặc vào đi. Nếu cô nói rõ từ sớm sẽ không có chuyện như vậy.
Lâm Phỉ Phỉ nào đâu dám đụng vào đồ của anh ta, chỉ ôm chặt đầu gối co rút ở băng sau, nước mắt ủy khuất như muốn rơi nhưng cô lại quật cường không để nó rơi. Cô cắn môi nói:
- Tôi muốn xuống xe.
Mạc Tiểu Lâu lại thờ ơ hỏi tiếp:
- Anh Tây Hàng có biết chuyện này không?
Tim Lâm Phỉ Phỉ xiết lại, nhưng vẫn đáp:
- Chưa biết.
Mạc Tiểu Lâu nghe xong, lại tiếp tục phát hỏa, xoay người nhìn chằm chằm Lâm Phỉ Phỉ:
- Cô vẫn giữ ý định giấu anh ấy sao?
Cơ thể Lâm Phỉ Phỉ co rụt lại, cô vội vàng lắc đầu:
- Tôi sẽ tìm cơ hội nói cho Tây Hàng biết. Xin anh đừng nói gì cả, để tự tôi sẽ nói.
Kỳ thật, cô đã từng nghĩ sẽ nói cho Sở Tây Hàng biết. Nhưng ở chung với Sở Tây Hàng càng lâu, cô dần phát hiện anh là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ. Đối với bản thân anh đã vô cùng cầu toàn, yêu cầu đối với người bên cạnh cũng sẽ hoàn mỹ theo. Càng yêu anh, cô lại càng sợ. Cô sợ cô nói ra chuyện giữa cô và Hoắc Minh Lãng, Sở Tây Hàng sẽ không thể nào tiếp nhận được. Cô sợ sẽ mất anh. Bây giờ cô không thể không có anh.
Nhìn ánh mắt khẩn cầu của Lâm Phỉ Phỉ, tâm vốn vững như sắt của Mạc Tiểu Lâu đột nhiên đập mạnh, không tự chủ được mềm nhũn ra, ma xui quỷ khiến anh gật đầu:
- Được, tôi đồng ý với cô.
Lời vừa ra khỏi miệng, Mạc Tiểu Lâu mới giật mình vì sự khác thường của mình, anh vội vàng bổ sung:
- Tôi cho cô một tuần. Nếu trong một tuần cô vẫn chưa nói, vậy thì để tôi nói. Tôi không hy vọng anh Tây Hàng bị lừa gạt, dù sự lừa gạt này không phải ác ý.
Nói xong, anh liền mở cửa xe đi về phía con đường đối diện.
- Này, tôi cũng muốn xuống xe.
Lâm Phỉ Phỉ thấy Mạc Tiểu Lâu không nói một tiếng, cứ như vậy mà bỏ đi. Cô thật sự muốn xuống xe, không dám ở chung một xe với Mạc Tiểu Lâu nữa. Nhưng khi cô muốn mở cửa xe, mới phát hiện Mạc Tiểu Lâu đã dùng khóa tự động khóa trái cửa xe, cô không thể mở ra được.
Sau mấy phút, Mạc Tiểu Lâu quay lại, trong tay cầm theo một cái túi. Vừa lên xe anh liền ném cái túi đó cho Lâm Phỉ Phỉ:
- Tôi xin lỗi vì đã xé rách áo cô. Đây là bồi thường cho cô. Yên tâm đi, tôi không nhìn lén đâu.
Lâm Phỉ Phỉ khó hiểu, mở túi ra xem, bên trong quả nhiên có một chiếc áo sơ mi mới mua, kiểu dáng cũng tương tự với cái áo trên người cô. Nhưng giá tiền của cái áo này còn mắc gấp đôi cái áo hai vạn cô đang mặc trên người.
Lâm Phỉ Phỉ nhìn giá, thiếu chút nữa muốn mắng Mạc Tiểu Lâu là tên phá gia chi tử. Nhưng nhớ đến gương mặt hung ác vừa nãy của anh, cô nào dám trách mắng, liền mặc cái áo sơ mi mới mua bên ngoài cái áo sơ mi bị xé rách.
Tuy Mạc Tiểu Lâu nói không nhìn lén, nhưng cô sợ, không muốn tạo chút nguy hiểm nào cho mình.
Lại không biết, nếu đàn ông thật sự muốn một người phụ nữ, cho dù cô có mặc mười lớp cũng vô dụng.
Mạc Tiểu Lâu nhìn qua kính chiếu hậu, thấy động tác có chút ngớ ngẩn của Lâm Phỉ Phỉ, không khỏi lắc đầu cười:
- Bây giờ muốn đi đâu?
- Về nhà.
Lâm Phỉ Phỉ tức giận nói.
- Không được.
Mạc Tiểu Lâu từ chối ngay.
- Vì sao?
Lâm Phỉ Phỉ không hiểu, trừng mắt nhìn sau ót Mạc Tiểu Lâu.
- Mặt của cô đang sưng vù, sau khi về nhà anh Tây Hàng nhìn thấy, đến lúc đó sẽ hỏi cô nguyên nhân. Cô trả lời như thế nào? Cho nên, tốt nhất là cô nên chờ mặt bớt sưng rồi về.
Lâm Phỉ Phỉ nghe xong, cảm thấy Mạc Tiểu Lâu này đúng là vẫn còn biết nói tiếng người, liền đưa tay sờ vào phần má bị sưng:
- Hoắc Minh Lãng ra tay nặng như vậy, đoán chừng ngày mai vẫn còn chưa hết sưng. Ngày mai tôi còn phải đi làm nữa.
Hai người yêu nhau bốn năm, gã chưa từng đánh Lâm Phỉ Phỉ. Lâm Phỉ Phỉ còn tưởng rằng gã là một thân sĩ không bao giờ đánh phụ nữ. Thì ra gã chỉ là giỏi che giấu mà thôi. Bây giờ cô và gã đã chia tay, gã mới để lộ bản chất của mình.
Hiện tại, trong lòng Lâm Phỉ Phỉ không hận cũng không oán, chỉ cảm thấy may mắn. Cũng may mà cô đã nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta. Bằng không, thì không phải chỉ bốn năm mà có khi là cả đời.
Mạc Tiểu Lâu nhìn đôi má sưng đỏ của Lâm Phỉ Phỉ qua kính chiếu hậu, im lặng một lát, đột nhiên khởi động xe rồi chạy như bay.
- Anh lại muốn làm chuyện gì nữa?
Lâm Phỉ Phỉ vội ổn định thân hình.
- Đợi lát nữa sẽ biết.
Khóe miệng Mạc Tiểu Lâu nhếch lên, mang theo nụ cười nhàn nhạt, rất nhanh chạy đến bệnh viện của Hứa Thần.
Nhưng anh ta không cho phép Lâm Phỉ Phỉ xuống xe, khóa trái Lâm Phỉ Phỉ bên trong rồi bước vào bệnh viện tư nhân của Hứa Thần.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất