Chương 87: Chị em đụng nhau
Mạc Tiểu Lâu bôi thuốc cho Lâm Phỉ Phỉ xong, liền lái xe đến chỗ trực thăng, chở Lâm Phỉ Phỉ vòng hai ba tiếng trên không thành phố A.
Lâm Phỉ Phỉ ngồi lâu cũng thành quen, cảm giác rất kích thích.
Khi Mạc Tiểu Lâu chở Lâm Phỉ Phỉ về nhà, mặt Lâm Phỉ Phỉ đã bớt sưng, chỉ còn lại chút đỏ.
Sở Tây Hàng hỏi, cô trả lời là do bị dị ứng.
Sở Tây Hàng cũng không nghi ngờ gì. Bởi vì màu đỏ này hoàn toàn giống với triệu chứng bị dị ứng.
Mạc Tiểu Lâu ở bên cạnh, vẻ mặt cười mà như không cười. Lâm Phỉ Phỉ cúi đầu, không dám nhìn Mạc Tiểu Lâu.
Buổi tối, Lâm Phỉ Phỉ mấy lần muốn tìm cơ hội để nói chuyện trong nhà của mình cho anh biết. Nhưng nhiều lần lời ra đến miệng lại nuốt trở vào.
Trong khi cô đã lấy hết dũng khí toàn thân muốn nói ra, lúc lên giường ngủ, cái hôn nóng bỏng của Sở Tây Hàng đã nuốt hết tất cả mọi lời nói.
Triền miên qua đi, Sở Tây Hàng ôm Lâm Phỉ Phỉ, khóe miệng mỉm cười, rất nhanh đã ngủ rồi.
Ngày đầu tiên Lâm Phỉ Phỉ muốn thẳng thắn đã kết thúc trong thất bại.
Hôm sau, mặt Lâm Phỉ Phỉ vẫn còn hơi đỏ, nhưng thoạt nhìn giống như dặm chút phấn, không ảnh hưởng đến dung mạo.
Sáng sớm, Lâm Phỉ Phỉ đã chạy đến tập đoàn CL. Ngày đầu tiên đi làm, tuyệt đối không thể đến trễ.
Lại không nghĩ đến, Đỗ Mạn còn muốn đến sớm hơn cô. Cũng giống như ngày hôm qua, vẫn là khí chất tài giỏi, ngạo mạn.
Vừa thấy Lâm Phỉ Phỉ, cô liền đích thân thông báo phạm vi công việc và trách nhiệm mà Lâm Phỉ Phỉ cần phải đảm nhận. Sau đó dành cho Lâm Phỉ Phỉ một giờ làm quen với lịch sử và hiện trạng của tập đoàn CL. Sau đó để cô gặp mặt những người đến phỏng vấn.
Nhìn những gương mặt ứng viên đầy vẻ căng thẳng, Lâm Phỉ Phỉ không khỏi cảm khái. Ngày hôm qua cô vẫn còn là người được phỏng vấn, hôm nay lại đổi thành người phỏng vấn.
Nhưng Lâm Phỉ Phỉ đã có kinh nghiệm về phương diện này, cũng không hoảng hốt. Từng vấn đề, từng nụ cười đều thực hiện rất đúng chỗ, thể hiện là người rất có năng lực. Hơn nữa, lại còn không mưu mà hợp với Đỗ Mạn. Điều này lại càng khiến Đỗ Mạn vô cùng hài lòng.
Hai ngày sau, Đỗ Mạn giao toàn quyền phỏng vấn nhân viên mới cho Lâm Phỉ Phỉ phụ trách. Lâm Phỉ Phỉ vừa mới làm việc tại tập đoàn CL, thế nhưng đã giao cho cô phụ trách vòng phỏng vấn hai. Điều này đối với người mới như Lâm Phỉ Phỉ mà nói là một sự tín nhiệm và cổ vũ thật lớn.
Trong lúc Lâm Phỉ Phỉ đang nhiệt tình mười phần, ngày thứ bảy, Lâm Phỉ Phỉ đụng phải một nhân vật nằm ngoài dự kiến của cô.
- Chị, người phỏng vấn là chị sao? Không phải chị đang làm việc ở tập đoàn Triệu thị à? Tại sao lại làm việc ở tập đoàn CL chứ? Đúng là tốt quá rồi. Có chị ở đây, em không lo không lọt. Chị, chị sẽ để cho em qua vòng phỏng vấn, phải không?
Khi cửa phòng làm việc bật mở, Lâm Tiêu Tiêu mặc một chiếc váy hoa ngắn xinh đẹp, như con bướm bay vào. Ngồi ở vị trí phỏng vấn, Lâm Phỉ Phỉ đau đầu muốn chết.
Lâm Phỉ Phỉ ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói:
- Đây là công ty. Trong công ty chỉ có cấp trên và nhân viên, không có chị em. Nếu em muốn vào làm việc ở tập đoàn CL, chỉ có thể dựa vào năng lực của em. Xin chào, tôi là người phụ trách hành chính nhân sự của tập đoàn Cl, xin hỏi cô muốn phỏng vấn vào chức vụ nào?
Lâm Tiêu Tiêu nghe xong mấy lời nói đậm đặc mùi công việc của Lâm Phỉ Phỉ, nụ cười rạng rỡ trên mặt lập tức tắt đi. Thấy Lâm Phỉ Phỉ không nói gì thêm, đành ngoan ngoãn ngồi đối diện Lâm Phỉ Phỉ, không tình nguyện nói:
- Tôi muốn xin phỏng vấn vị trí thư ký tổng giám đốc.
- Đưa sơ yếu lý lịch cho tôi.
Sắc mặt Lâm Phỉ Phỉ vẫn bình tĩnh.
Lâm Tiêu Tiêu học thư ký chuyên nghiệp ở trường đại học. Cho nên, xin vào vị trí thư ký tổng giám đốc cũng không có gì ngạc nhiên.
Nói đến tổng giám đốc tập đoàn CL, đến bây giờ Lâm Tiêu Tiêu còn chưa gặp qua.
Chỉ nghe nói là một thanh niên tài tuấn, tiền nhiều lại đẹp trai. Điều khiến cho mọi người ngạc nhiên chính là, thư ký trưởng của anh ta lại là nam. Mặc dù anh ta chỉ vừa mới được bổ nhiệm làm tổng giám đốc, nhưng nhân viên trong tập đoàn đều nghe theo lệnh của anh ta. Bởi vì Chủ tịch tập đoàn là cha của anh ta, nhưng chỉ treo cái tên để đó, cũng không đến công ty làm việc nữa.
Lâm Tiêu Tiêu nào chịu được cảnh Lâm Phỉ Phỉ dùng giọng điệu và thân phận cấp trên nói chuyện với cô như vậy, liền đứng lên, vênh váo nói:
- Chị, có cần phải làm như thế không? Lý lịch của em chị biết rõ hơn bất kỳ người nào. Tên tuổi, chiều cao, bằng cao, tuổi tác… cái nào mà chị chẳng biết? Đừng có làm ra vẻ ở đây. Bây giờ chị trả lời em một câu, chị có cho em qua vòng phỏng vấn hay không?