Một Đêm Thành Hoan

Chương 88: Sói xé bỏ lớp da cừu

Chương 88: Sói xé bỏ lớp da cừu

Thái độ đó, giống như Lâm Phỉ Phỉ nhất định phải cho cô qua vòng phỏng vấn hoặc giống như Lâm Phỉ Phỉ đang thiếu nợ cô chuyện gì.
Lâm Phỉ Phỉ không khỏi lắc đầu cười khẽ, cô nhướng mắt, ánh mắt lạnh như băng gằn từng chữ:
- Đã như vậy, tôi cũng không nói nhiều. Cô phỏng vấn thất bại, có thể ra ngoài rồi.
- Cái gì?
Lâm Tiêu Tiêu kinh ngạc mở to mắt:
- Chị dựa vào cái gì?
- Chỉ dựa vào tôi là người phỏng vấn. Dựa vào việc tôi biết rõ Lâm Tiêu Tiêu cô có bao nhiêu cân lượng. Ba năm đại học, cô căn bản chẳng chịu học tập. Bây giờ vừa mới tốt nghiệp, càng không có bất kỳ kinh nghiệm công tác nào. Đừng nói là thư ký cho tổng giám đốc, cho dù là một văn thư nho nhỏ cũng chưa chắc làm được.
Lâm Phỉ Phỉ không chút khách khí nói trúng tim đen, trực chỉ uy hiếp Lâm Tiêu Tiêu.
- Chị…
Lâm Tiêu Tiêu chưa từng nhìn thấy Lâm Phỉ Phỉ mạnh mẽ sắc bén như vậy. Nhất thời bị chỉ trích không nói nên lời.
Lại không biết, trước đây, Lâm Phỉ Phỉ là chị nhưng hiểu chuyện và nghe lời, tất nhiên cái gì cũng nhường đứa em gái điêu ngoa là cô.
Còn bây giờ, tình chị em đã sớm tiêu tán. Hơn nữa ở đây là công ty, đang trong giờ làm việc, Lâm Phỉ Phỉ tuyệt không vì tình thân. Huống chi, Lâm Tiêu Tiêu hoàn toàn không có năng lực đảm nhiệm chức thư ký Tổng giám đốc. Lâm Phỉ Phỉ chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.
- Lâm Phỉ Phỉ, chị rõ ràng là nhằm vào tôi. Chị hận tôi cướp đi anh rể phải không? Chị đúng là người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi. Hôm nay chị chà đạp tôi, tôi sẽ về nhà nói với mẹ, nói chị cố ý chèn ép tôi, không cho tôi có cơ hội nổi bật. Đến lúc đó chị xem mẹ xử lý chị như thế nào.
Lâm Tiêu Tiêu tức giận không chỗ trút, liền vỗ bàn với Lâm Phỉ Phỉ, tư thế hung hăng không ai bì nổi.
Lâm Phỉ Phỉ thật sự lười tranh luận với cô, nhấn điện thoại gọi bảo an công ty:
- Mau mời người được phỏng vấn này ra ngoài.
Hai gã bảo an cao lớn lập tức một phải một trái lôi Lâm Tiêu Tiêu ra ngoài.
Lâm Tiêu Tiêu chưa từng bị người ta đối xử như vậy, thiếu chút nữa ngất tại chỗ, trong miệng trách mắng mấy câu khó nghe, khiến những người đang chờ phỏng vấn bên ngoài phải nhao nhao nghị luận.
Lâm Phỉ Phỉ đau đầu xoa xoa mi tâm, cố gắng lấy lại tinh thần, khẽ mỉm cười nói:
- Vị kế tiếp…
Bên kia, Lâm Tiêu Tiêu bị hai bảo an mang đến chỗ thang máy.
Ngoài cửa thang máy đang có một người đàn ông mặc âu phục, khoảng ba mươi tuổi, làn da rất trắng, thân hình lại thon gầy, rất có phong độ của người trí thức.
Nhìn thấy Lâm Tiêu Tiêu bị hai bảo an kẹp lấy, người đàn ông khẽ cau mày.
- Thư ký trưởng.
Hai gã bảo an thấy người đàn ông, lập tức cung kính chào hỏi một câu.
Đúng vậy, người đàn ông mặc âu phục này là Thư ký trưởng của Tổng giám đốc tập đoàn CL, Tề Huy.
Tề Huy mỉm cười gật đầu, xem như đáp lại, sau đó giơ tay nói:
- Thả vị tiểu thư này ra đi.
- Nhưng cô ta đang làm loạn…
Bảo an có chút khó xử.
- Tôi có quen cô ấy. Hai người cứ buông cô ấy ra đi, tôi đảm bảo cô ấy không làm loạn nữa đâu.
Tề Huy mỉm cười nói.
Hai gã bảo an thấy Tề Huy đã nói như vậy, liền thả Lâm Tiêu Tiêu ra.
Lâm Tiêu Tiêu vừa được tự do, hung hăng trừng mắt với hai gã bảo an, sau đó hoài nghi nhìn Tề Huy:
- Anh nói…anh quen tôi sao?
Càng nhìn người này, Lâm Tiêu Tiêu càng cảm thấy rất quen mắt, nhưng nhất thời không cách nào nhớ ra được là đã gặp ở chỗ nào.
Cạch.
Lúc này, cửa thang máy bên cạnh vừa vặn tự động mở ra.
- Vào trong rồi nói sau.
Tề Huy thản nhiên nói, sau đó cất bước vào trong thang máy.
Lâm Tiêu Tiêu càng thêm hoài nghi, nhưng vẫn theo vào.
Hai gã bảo an muốn đi cùng để xuống dưới, nhưng nhìn ánh mắt của Tề Huy bắn ra, hai người lập tức ngừng chân.
Cửa thang máy đóng lại, chỉ còn lại Tề Huy và Lâm Tiêu Tiêu.
- Anh là…
Lâm Tiêu Tiêu nghiêm túc đánh giá Tề Huy, đang muốn lên tiếng hỏi, vốn Tề Huy đang nghiêm chỉnh đứng một bên, đột nhiên bước về phía Lâm Tiêu Tiêu, cơ thể nghiêng về phía trước, hai tay chống qua đỉnh đầu Lâm Tiêu Tiêu, bao vây cô trong lồng ngực của y. Gương mặt tuấn tú ở ngay trước mặt cô, hơi thở ấm áp phả vào da thịt.
- Lâm Tiêu Tiêu, ba năm không gặp, em không nhớ anh sao?
Khóe miệng Tề Huy khẽ nở nụ cười tà mị, lập tức phá hủy hình tượng hào hoa phong nhã lúc trước, giống như một con sói xé bỏ lớp da cừu, ánh mắt bắn ra ánh sáng dị thường.
Sự thay đổi quá lớn của người đàn ông khiến Lâm Tiêu Tiêu có chút ngu ngơ, cơ thể run lên, trí nhớ vốn đã bị đóng bụi lập tức tuôn ra. Ánh mắt Lâm Tiêu Tiêu hoảng sợ nhìn Tề Huy, run rẩy hỏi:
- Anh…anh là Chủ nhiệm lớp?
- Rốt cuộc đã nhớ ra anh rồi sao, Tiểu Mật Mật. Bây giờ thân hình của em đẹp hơn so với trước kia. Mặc cái váy ngắn như vậy đến phỏng vấn, bộ em muốn câu dẫn người phỏng vấn sao? Anh đi rồi, em đã trải qua mấy người đàn ông hả?
Thân hình Tề Huy càng nghiêng về phía trước, hung hăng dán trên người Lâm Tiêu Tiêu, ánh mắt đảo qua bộ ngực căng tròn của cô, còn tay phải thì tham lam tiến vào trong quần.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất