Chương 94: Mẹ con bức bách
Sắc mặt bà Lâm lạnh lại, bà ta bước ra mở cửa.
- Mẹ, a….
Cửa mở ra, Lâm Phỉ Phỉ vừa mới ngẩng đầu, một cái bạt tai đã quất vào má trái của cô.
- Mày đúng là chân ngoài dài hơn chân trong. Mày vào đây cho tao.
Sau khi tát Lâm Phỉ Phỉ một bạt tai, bà Lâm túm lấy cánh tay Lâm Phỉ Phỉ kéo vào trong nhà, sau đó đóng rầm cửa lại.
- Mẹ…
Lâm Phỉ Phỉ bị đánh đến choáng váng, vẻ mặt không dám tin nhìn bà Lâm.
Cơn đau và nóng rát trên gương mặt không bằng nỗi đau trong lòng cô. Tuy từ nhỏ đến lớn, bà Lâm không ít lần chửi mắng cô, nhưng chưa bao giờ bạt tai cô mạnh như lúc này. Đặc biệt biểu hiện của bà lúc này thậm chí còn giống như muốn xé xác cô ra.
Lâm Tiêu Tiêu thấy bà Lâm đánh Lâm Phỉ Phỉ, cười ha hả, khoanh tay nhìn Lâm Phỉ Phỉ:
- Chị, em đã nói rồi, để em thông qua phỏng vấn đi, chị lại không nghe. Bây giờ đã biết rõ sự lợi hại của em chưa?
Lâm Phỉ Phỉ nghe xong, không khỏi mỉm cười. Nụ cười vô cùng buồn bã, ánh mắt đau xót nhìn bà Lâm:
- Con đang tự hỏi không biết tại sao mẹ lại đột nhiên quan tâm con như vậy. Thì ra là vì muốn gạt con về. Mẹ chỉ nghe một phía từ Lâm Tiêu Tiêu rồi đánh con. Tại sao mẹ lại bất công như vậy?
Bà Lâm lạnh nhạt nói:
- Tuổi của em mày nhỏ hơn mày, lại vừa bước chân ra xã hội, cái cần chính là cơ hội. Mày thân là chị, chẳng những không giúp nó, lại còn chà đạp nó. Có ai làm chị như mày không? Tao không đánh tỉnh mày, về sau mày chẳng phải ngay cả người mẹ này cũng không nhìn luôn sao?
Lâm Phỉ Phỉ lắc đầu. Kỳ thật, nếu lúc đó thái độ của Lâm Tiêu Tiêu tốt một chút, cô sẽ xem xét để Lâm Tiêu Tiêu ở lại công ty làm văn thư, sau đó căn cứ vào thành tích của cô mà cất nhắc. Đáng tiếc, Lâm Tiêu Tiêu mắt cao hơn đầu, ngay cả lời nói dễ nghe cũng không nói với cô.
Lâm Phỉ Phỉ tự hỏi đời này cô không thiếu nợ Lâm Tiêu Tiêu điều gì. Huống hồ, Lâm Tiêu Tiêu lại làm chuyện quyến rũ anh rể dơ bẩn như vậy, Lâm Phỉ Phỉ thật sự chẳng có lý do để cư xử tốt với Lâm Tiêu Tiêu.
- Không phải con không cho em nó một cơ hội, mà là nó căn bản không có năng lực. Mẹ, nói cho cùng cũng là mẹ bất công.
Lâm Phỉ Phỉ chậm rãi thả tay xuống, sắc mặt lãnh đạm nhìn bà Lâm. Bây giờ, cô chẳng những hết hy vọng với Lâm Tiêu Tiêu, mà còn hết hy vọng với bà Lâm.
- Đồ mất dạy, mày dám nói chuyện với tao như vậy?
Bà Lâm thấy Lâm Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm, liền chột dạ, trong lòng phát hỏa, giơ tay định tát Lâm Phỉ Phỉ một cái nữa.
Chỉ là tay còn chưa rơi xuống, đã bị Lâm Phỉ Phỉ bắt lấy.
- Mẹ, người ta nói mẹ mà đánh con, người đau lòng chính là mẹ. Mẹ nhẫn tâm đánh con như vậy, chẳng lẽ mẹ không thấy đau lòng sao?
Lâm Phỉ Phỉ đau khổ nhìn bà Lâm:
- Được rồi, là con ngu xuẩn. Từ nhỏ đến lớn, mất hai mươi năm mà vẫn không nhìn ra điểm này, cứ hy vọng mẹ sẽ quan tâm con. Bây giờ thì con đã hiểu. Mẹ đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, còn việc gì nữa không? Nếu không có việc gì, con xin phép đi trước.
Nói xong, cô lạnh lùng quay người, định mở cửa rời khỏi.
Bà Lâm chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Phỉ Phỉ cư xử như vậy, không khỏi ngẩn ra.
Lâm Tiêu Tiêu vội đẩy bà Lâm, giậm chân nói:
- Mẹ, chị ấy sắp đi rồi, chuyện của con và anh rể còn chưa nói đấy?
Bà Lâm nghe xong, lúc này mới nhớ đến chuyện quan trọng nhất còn chưa xử lý, vội xông lên trước cửa cản đường đi của Lâm Phỉ Phỉ, sau đó móc từ trong ngực một quyển vở nhỏ, đưa cho Lâm Phỉ Phỉ:
- Đây là giấy đính hôn giữa mày và Nhất Phàm. Mày hãy ghi ý muốn từ hôn lên đó. Về sau, mày và Nhất Phàm giải trừ hôn ước. Sính lễ của Nhất Phàm sẽ được chuyển sang Mật Mật. Có nghĩa là sau này, Mật Mật sẽ là vợ của Nhất Phàm.
Giấy đính hôn này thật ra là giấy ghi sính lễ mà Hoắc Minh Lãng đưa cho Lâm gia khi cầu hôn. Dưới sự chứng kiến của hai bên gia đình, Hoắc Minh Lãng và Lâm Phỉ Phỉ đều ký tên lên tờ giấy.
Mặc dù không có hiệu lực về mặt pháp luật, nhưng theo phong tục nông thôn, nông dân đều chấp nhận tờ giấy này.
Nhìn tờ giấy trong tay Bà Lâm, Lâm Phỉ Phỉ sợ ngây người, ánh mắt mở còn muốn to hơn khi Bà Lâm đánh cô vừa nãy.
Vẻ mặt không dám tin nhìn bà Lâm, Lâm Phỉ Phỉ run run nói:
- Mẹ, mẹ đã biết chuyện giữa Hoắc Minh Lãng và Tiêu Tiêu?
Bà Lâm gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
- Vậy mẹ làm như thế là để con từ hôn? Vì sao? Rõ ràng là Lâm Tiêu Tiêu sai, là nó dụ dỗ Hoắc Minh Lãng. Hoắc Minh Lãng là ai, là hôn phu của con đấy. Mẹ, thế mà mẹ chẳng những không tức giận Lâm Tiêu Tiêu, ngược lại còn gọi con đến từ hôn? Lỗ tai của con có phải là có vấn đề hay không? Con có nghe lầm không?
Lâm Phỉ Phỉ ôm chặt ngực của mình. Bởi vì tim của cô thật sự đau quá, đau đến mức muốn nhỏ máu.
Tuy cô rất muốn giải trừ hôn ước với Hoắc Minh Lãng, nhưng lời từ miệng bà Lâm nói ra, cô làm sao mà chịu nổi?