Chương 6
Cuối tuần, chúng tôi đến nhà Sở Chước.
Trời đất ơi, kẻ chỉ muốn nằm thẳng cẳng như tôi là bị ép buộc đấy.
Nếu không phải Lục Dịch cứ nhắn tin oanh tạc tôi liên tục, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của tôi, khiến tôi chỉ muốn lập tức gặp mặt đấm cho cậu ta một phát, chắc chắn tôi sẽ không đi theo đâu.
Thế nên khoảnh khắc Sở Chước mở cửa, cậu ta nhìn thấy tôi, Thẩm Diệp, và một Lục Dịch với một bên mắt bầm tím đen ngòm.
Cậu ta mắc chứng sạch sẽ quá mức, áo sơ mi vẫn phẳng phiu không một nếp nhăn, bên ngoài khoác áo len gile, đôi mày mang vẻ ôn hòa thong dong, đứng đó lại giống như cây tùng xanh, lúc này ngón tay thon dài đang nâng tách cà phê nhàn nhã thưởng thức.
Xem ra mấy ngày nay cậu ta ở nhà luyện đàn rất thoải mái.
Không giống Thẩm Diệp, cứ trưng ra cái mặt thối như ai nợ cậu ta ấy.
Tôi hỏi Sở Chước:
"Hôm nay cậu không luyện đàn à? Chẳng phải sắp đến cuộc thi rồi sao?"
Cậu ta đặt tách cà phê xuống, cúi đầu nhìn lướt qua thời gian, nhàn nhạt nói:
"Bình thường đều tự luyện, gần tối thì thầy sẽ đến."
Thẩm Diệp tiện miệng hỏi một câu:
"Dạo này sao lại mời thầy?"
Cậu ta nhấp một ngụm cà phê, như nhớ đến ai đó, khẽ cười gật đầu:
"Ừm, cũng là tình cờ thôi. Vị thầy này của tôi, khá đặc biệt."
Lục Dịch lười biếng nằm trên sofa nghịch điện thoại, nghe Sở Chước nói vậy thì thêm vài phần tò mò:
"Người mà đại thiếu gia Sở như cậu thấy đặc biệt, vậy thì phải đặc biệt đến mức nào chứ? Nhưng thầy của cậu cũng tùy hứng thật đấy, trời tối mịt rồi mới đến..."
Sở Chước cười cười phụ họa:
"Cũng khá tùy hứng. Nhưng anh ấy vẫn còn là sinh viên, ban ngày nghỉ chắc phải đi làm thêm, có lẽ hơi bận."
Tôi nhíu mày, có chút khó hiểu:
"Sinh viên?"
Ngạc nhiên không chỉ có mình tôi, nhưng còn chưa đợi Sở Chước giải thích, khóa mật mã cửa đã được mở, người bên ngoài đẩy cửa bước vào.
Giọng điệu lạnh lùng xa cách vang lên, tôi thậm chí có cảm giác đã từng nghe thấy ở đâu đó:
"Xin lỗi, đến hơi muộn."
Cho đến khi chạm mắt với người đó, tôi khẽ khựng lại một giây. Đồng tử của người kia cũng run rẩy.
Nếu tôi biết hôm nay lại có thể gặp Tạ Diễn, dù có đánh chết tôi tôi cũng không đến.
Màn hình bình luận lướt nhanh đến mức tôi suýt chút nữa không nhìn rõ chữ:
【Má ơi, cảnh tượng tu la!】
【Diệp Diễn tiên phẩm, tôi ấn đầu ship!】
【Không phải chứ, không ai chú ý thiếu gia và Tiểu Diễn nhìn nhau sao?! Chết vì ngọt mất!】
【Dịch Dịch à đừng nghịch điện thoại nữa mà... Nhìn vợ đi...】
【Nụ cười này của Sở Chước thâm sâu quá, nhìn Tiểu Diễn như đang nhìn con mồi!】
...
Má ơi, đầu muốn nổ tung rồi.