Ngân Hồ

Chương 030: Càng thêm phức tạp.

Chương 030: Càng thêm phức tạp.


Thiết Tâm Nguyên chắp tay cười nhạt:” Đúng là giấc ngủ sinh tội nghiệt, dám hỏi phủ tôn, nếu như không bắt được hung thủ, học sinh liệu có thành dê thế tội đưa ra pháp trường không?”
Bao Chửng thẳng thắn nói:” Trừ khi ngươi tìm được hung thủ, nếu không ngày nào vụ án chưa được phá thì ngươi chưa được tự do.”
“ Ha ha ha, thì ra đó là cách phủ tôn phá án sao?” Thiết Tâm Nguyên cười phá lên: “ Mẹ ta mỗi năm đóng cho Đại Tống không biết bao nhiêu tiền thuế, số tiền này chính là để trả lương cho phủ tôn ngài mà sai dịch, thuế nộp cho quan phủ là để được bảo hộ, đây vốn là một loại khế ước. Vậy mà giờ phủ tôn lại yêu cầu ta bắt hung thủ để giải oan cho bản thân?”
Bao Chửng hừ mạnh:” Ngươi nói lão phu ngồi không ăn bám sao?”
“ Một thái học sinh làm sao dám nói Long Đồ các học sĩ như vậy, phủ tôn, lời ta cần nói đã nói viết rõ ràng trên giấy, dù bị đám nha dịch vứt bỏ dưới cống cũng tự bò về để minh oan cho bản thân.” Thiết Tâm Nguyên chắp tay chế nhạo:” Xử lý một Thái học sinh không may ngủ ở hiện trường hung án ra sao, tùy ngài lên tiếng, học sinh nhận là được.”
Thái độ thách thức này của y làm Bao Chửng cảm thấy khó nuốt, vụ án vốn phức tạp lại gặp kẻ thế này sẽ khó nhằn không ít:” Ngươi thực sự không có gì để nói với lão phu sao?”
Thiết Tâm Nguyên nói rõ từng chữ:” Hung án không liên quan gì tới ta cùng với huynh đệ của ta.”
Bảo chửng phất tay với đám nha dịch:” Tạm thời giam giữ ở hậu đường, trông coi cho kỹ, không được ngược đãi, nếu lại biến mất lần nữa, bản quan không tha.”
Nhìn Thiết Tâm Nguyên ưỡn ngực bị sai dịch áp giải đi, Bao Chửng thở dài, vẫy tay gọi tam ban nha dịch, cùng thương lượt phá án.
Hậu đường phủ Khai Phong có một nhà giam không lớn, là nơi tạm giam giữ tù phạm sắp lên công đường thẩm vấn. Lúc này bên trong nhà lao có chừng mười sáu mười bảy người, thấy có người mới được đưa vào thì đa phận đứng dậy bám vào chấn song nhìn, đến khi nhận ra người này là một sĩ tử những khuôn mặt hung ác đó mới quay trở lại chỗ của mình, không muốn gây thêm rắc rối.
Đãi ngộ của Thiết Tâm Nguyên không tệ, bị phân phố tới gian trong cùng, ít nhất thấy được ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ nhỏ, cỏ khô cũng dày hơn, hiếm có nhất trong phòng giam này còn có một cái bàn, khá là rộng rãi.
Vì vệ sinh ngay trong phòng giam nên bên trong mùi rất khó ngửi, nhưng vào đây rồi thì nghĩ nhiều cũng không ích gì, toàn thân bủn rủn,Thiết Tâm Nguyên trải cỏ khô, nằm xuống nghỉ ngơi, một ngày ngắn ngủi mà trải qua nhiều việc như thế, tinh thân tiều tụy, lại thêm chưa tỉnh rượu, đặt lưng xuống ngủ ngay.
Sai dịch trông tù cực kỳ bội phục tâm thái này, tội tù vào phủ Khai Phong mà còn ngủ được không nhiều.
….
Sắc mặt vàng vọt bẩn thỉu, Xảo Nhi mặc cái áo cộc của công tượng, vác cây cột đi vào Tôn Dương chính điếm đang tất bật xây dựng lại sau khi bị Dương Ngoài Ngọc đập phá.
Chiêu bài chữ vàng đang có công tượng thếp lại vàng, bàn gỗ bị đập nát không thấy đâu nữa, đại sảnh trống không chẳng có bóng người Oa nào.
Xao Nhi đặt cái cột xuống, cười với công tượng khác đang làm việc:” Khỏe thật, cái cột to như vậy mà cũng đập gãy được.”
Công tượng đang sửa cột không ngẩng đầu lên:” Ha ha, Dương gia đại lang mà không đập phá, huynh đệ chúng ta không có việc mà làm, thời buổi này kiếm được công việc không khó.”
Xảo Nhi thấy người này cho ngàm vào mộng không được, đo lại kích cỡ, bào mấy cái, cuối cùng cũng khớp.
Công tượng giơ ngón cái lên:” Huynh đệ có nhãn lực tốt đấy.”
Xảo Nhi nhìn quanh hỏi nhỏ:” Đại ca, tiểu đệ lần đầu tới đây làm việc, không biết bọn họ trả tiền có dứt khoát không?”
“ Tiền công do người Khiết Đan trả, ba ngày trả một lần, giá cả xem như hợp lý. Huynh đệ tới muộn hai ngày rồi, nếu không nhận tiền công từ nữ tử nước Oa, còn có thể sờ bàn tay trắng trẻo của họ ...” Công tượng tặc lưỡi có vẻ tiếc nuối lắm: “ Giờ là người Khiết Đan người toàn mùi dê, chẳng nói một câu tử tế.”
Xảo Nhi ứng phó qua loa một lúc sau đó đi vào bên trong, thấy không có ai, tìm thấy cửa ngầm chui vào.
Phàm là kiến trúc đô thị cỡ lớn đều có phương thức chế tạo nghiêm ngặt, dù thay đổi cũng chỉ rất ít, Xảo Nhi không lạ gì, nên chỉ cần đối chiếu chênh lệnh khoảng cách không gian trong ngoài là tìm được cửa ngầm, huống hồ hắn còn từng nghiên cứu nơi này rất kỹ, những hai lần ăn trộm thành công.
Mò mẫn trong đường hầm tối đen, đợi khi mắt thích ứng rồi mới từng bước đi xuống.
Trong nhà bếp trống không, nhưng sạch sẽ chỉnh tề, thi thoảng nhìn thấy một con chuột chạy qua, Xảo Nhi men theo đường chuột chạy đi sâu hơn.
Một con dao cắm trên cái thớt gỗ lớn ở góc bếp, Xảo Nhi cầm lấy, chân không ngừng, dẫm dưới đấn, nghe thấy hồi âm, liền dịch thớt gỗ ra.
Quả nhiên dưới thớt gỗ có vòng kéo, lấy một hũ dầu cải, đổ lên trục xoay, sau đó kéo lên, một cửa ngầm chu vi ba xích lặng lẽ mở ra.
Phía dưới có tiếng người truyền tới, Xảo Nhi không hiểu, hình như hai người đang cãi nhau.
Đột nhiên một giọng nói khác xem vào:” Đừng cãi nhau nữa, nói chuyện tử tế, một dùng tiếng Oa, một dùng tiếng Khiết Đan, lão tử làm sao hiểu được?”
“ Nhan tướng quân, ngài đút túi một nghìn bốn trăm quan rồi, không thể khoanh tay đứng nhìn.”
“ Đâu phải mỗ hưởng một mình, ba vị cũng có phần cơ mà, cái gì khoanh tay đứng nhìn, ta đã chuẩn bị vô cùng hỏa đáng, đều hỏng trong tay các ngươi. Khi chính điếm bị Dương Hoài Ngọc đập phá, lão tử sợ hết hồn chỉ lo hắn tiếp tục phá xuống phát hiện binh giáp vừa vận chuyển tới. Mỗ muốn hỏi các ngươi có làm nổi chuyện gì không, không làm được thì mỗ làm ....”
Xảo Nhi không nghe tiếp nữa, không liên quan tới mình thì loại chuyện này đừng dính vào là hơn.
Ôm một cái cột từ từ trượt xuống, chân vừa chạm đất liền nhìn thấy ánh đèn, người lập tức nghiêng đi, nhanh chóng chui xuống gầm bàn, nắm chặt dao, đợi bước chân kia tới gần, nếu chuyện không ổn, chém trước tính sau ....
(*) Hôm nay dừng ở đây nhé.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất