Chương 050: Thiết Tâm Nguyên trong mắt Bao Chửng. (1)
Mặt trời ướt sượt cuối cùng cũng nhảy ra từ sau mây đen, thành Đông Kinh tức thì biến thành cái lồng hấp.
Dù là người hay trâu ngựa, chỉ đi vài bước là toàn thân mướt mát, chẳng biết là mồ hôi hay là hơi nước nữa, y phục lụa mỏng dính lên người rất khó chịu.
Bao Chửng mặc rất dày, quan phục nguyên bộ đóng lên người chỉnh chu, ngồi trên cái ghế sơn đỏ, nhắm mắt trầm tư, khuôn mặt đen xì không có lấy một giọt mồ hôi, cho thấy tâm cảnh ông ta cực kỳ bình thản.
Hoàng đế xem tấu chương của ông ta dâng lên tới lần thứ ba rồi, điện Văn Đức im phăng phắc.
Vương Tiệm lòng dạ nho nhen còn nhớ chuyện Bao Chửng khiến mình mất mặt, không cho lấy một chén nước, còn về nước ô mai mát lạnh giải nhiệt càng khỏi mơ.
“ Bao khanh, nói như thế Di Lặc giáo ở Đông Kinh còn chưa tới mức quá nghiêm trọng?” Triệu Trinh đặt quyển tông xuống hỏi:
Bao Chửng lập tức mở mắt ra, đứng dậy chắp tay nói:” Bệ hạ, bề ngoài là thế, nhưng lão thần cho rằng triều đình tuyệt đối không thể xem nhẹ việc này. Vụ án tôn giáo khác với án giết người bình thường, nó mang sức ảnh hưởng cùng đầu độc lớn hơn nhiều, bất cẩn một chút là thành họa tày trời. Bối Châu Vương Tắc chính là bài học đẫm máu.”
“ Lão thần cho rằng trong biên cảnh một khi phát sinh vụ án tôn giáo là phải toàn lực ứng phó, tranh thủ bóp nát từ trong trứng nước, một khi để nó lan tràn sẽ làm dao động giang sơn xã tắc Đại Tống ta.”
Triệu Trinh gật đầu:” Ái khanh nói có lý, chuyện này giao ái khanh soạn chương trình, triều nghị xong sẽ tức tốc thi hành. Còn vụ án Lý Vĩ đã kết án rồi?”
“ Bẩm bệ hạ, sáng nay vi thần ép Oa nữ dùng ra đao pháp giết người, chứng cứ vững như núi, không thể chối cãi.”
Triệu Trinh thở dài xót xa: “ Vậy là cái mầm cuối cùng trong nhà mẫu hậu cũng đã đoạn tuyệt, tương lai trẫm làm sao có mặt mũi gặp mẫu hậu dưới cửu tuyền nữa.”
Bao Chửng im lặng, chuyện lưỡng cung thái hậu đã tạo thành vết thương nghiêm trọng cho Đại Tống khiến quan hệ quân thần cực tệ, ông ta không muốn phát biểu bất cứ điều gì về những chuyện dính dáng tới Lý phi.
Không có được trả lời, Triệu Trinh thuận tay lật quyển tông tới trang đầu:” Thiết gia tử cũng dính líu?”
“ Bẩm bệ hạ, tiểu tử đó tới Áo miếu tà nhà không có ý đồ gì tốt đẹp, nhưng không phải y giết người.”
“ Khanh nói thế là ý gì?”
Bao Chửng nói thẳng thắn:” Lý Vĩ chẳng qua là một kẻ phóng túng, làm sao xứng với Duyện Quốc công chúa. Thiết gia tử và Duyện Quốc công chúa cùng nhau lớn lên từ bé, e rằng y sẽ không trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra. Lão thần dám đoán bừa, dù Lý Vĩ không bị người Oa giết chết thì sớm muộn cũng chết trong tay Thiết gia tử.”
Nghe nói thế trước mắt Triệu Trinh hiện lên một thằng bé bế con hồ ly với nụ cười ngốc nghếch, tức thì lắc đầu:” Hoàng gia đối đãi với mẹ con y rất tốt, y sẽ không làm chuyện gì khiến trẫm thất vọng.”
“ Từ những chuyện y làm những năm qua thì đúng là như thế, nhưng y chỉ chịu ơn bệ hạ mà thôi, cùng lắm là mở rộng tới Duyện Quốc công chúa, còn người khác trong mắt y chỉ là những quân cờ.” Bao Chửng nói dứt khoát:
Triệu Trinh nghe vậy nhíu mày càng chặt, hắn cũng có thể tính là người chứng kiến Thiết Tâm Nguyên lớn lên, càng biết nhiều chuyện xấu mà y làm, trong mắt hắn Thiết Tâm Nguyên rất nhiều tính xấu cũng chỉ là bản tính trẻ con, không ác, thế nên không tán đồng lời này: “ Ái khanh quá lời rồi, khỉ con có nghịch ngợm một chút quản giáo thêm là được, vì sao lại nói thế?”
Bao Chửng lắc đầu:” Trong mắt bệ hạ thì y là thiếu niên nghịch ngợm, nhưng trong mắt thần, y là hồ ly có nọc độc, bệ hạ còn không biết, thần bắt y vào nhà lao chính là muốn cho y một lời cảnh cáo.”
“ Không ngờ vì một ý nghĩ sai lầm của lão thần đã hại chết toàn bộ ngục tốt, đạo phỉ Yến Phi thoát khỏi nhà lao, thần phải mời Đới ngự khí giới mới bắt được chúng về, bệ hạ có biết nguồn cơn không?”
Triệu Trinh nghe tới hứng thú, giục:” Còn có chuyện đó à? Chớ làm trẫm sốt ruột, mau mau kể ra.”
Bao Chửng thở dài:” Đại lao Khai Phong, chấn song có lõi sắt to bằng ngón tay cái, từ xưa giam cầm vô số hãn phỉ bình an vô sự, vậy mà chỉ bằng một câu chuyện của tiểu hồ ly đã tan tành ...”
Triệu Trinh tự động gạt bỏ những lời miêu tả sự nguy hiểm của Thiết Tâm Nguyên, chỉ hứng thú với cách tặc tù thoát khỏi nhà lao căn bản không thể thoát được như thế nào.
Bao Chửng bảo Vương Tiệm lấy cho chiếc khăn mặt ướt, cũng làm giống Thiết Tâm Nguyên hôm đó, bẻ gãy chân ghế.
Triệu Trinh tay cầm chân ghế chắc chắn, tay cầm khăn mặt ướt và cái gậy, vẫn thấy nghi hoặc:” Như vậy là có thể bẻ gãy chấn song sắt?”
“ Lão thần đã thử vô số lần, nếu gậy đủ dài, áo đủ chắc, có thể dễ dàng bẻ cong chấn song nhà lao.”
“ Vậy khanh định phòng bị ra sao?”
Bao Chửng lắc đầu:” Ngoài làm chấn song to hơn thì thần không còn cách nào khác.”
Triệu Trinh mỉm cười:” Ái khanh làm thế không đúng rồi, cởi chuông thì cần người buộc chuông, nan đề do y đưa ra, để y giải quyết.”
Bao Chửng dứt khoát từ chối:” Bệ hạ, vạn vạn lần không thể, nếu để Thiết Tâm Nguyên làm chuyện này không biết y chừa lại đường lui gì nữa, nhà lao là trọng khí quốc gia, sao có thể để cửa ngầm cho tội tù thừa cơ?”
“ Y để lại đường lui làm cái gì? Y đâu có vào nhà lao.”
Bao Chửng thấy tới lúc này mà hoàng đế vẫn hoàn toàn không coi Thiết Tâm Nguyên là mối nguy hiểm, thở dài:” Lão thân luôn thấy sớm muộn cũng có ngày tiểu hồ ly đó sẽ phải vào nhà lao, nên không sơ xuất được.”
“ Ha ha ha, ái khanh là lệnh doãn, chuyện này khanh cứ quyết là được.”
Vương Tiệm thấy Bao Chửng cứ liên tục dùng ngón tay gõ bàn, đành phải dâng trà thơm lên.
Quân thần đang nói chuyện thì đột nhiên truyền tới tiếng cười của nữ tử, rất phóng túng, hoàng đế nhíu mày, Vương Tiệm liền vội vàng chạy ra ngoài.
Một lát sau bên ngoài càng huyên náo, Triệu Trinh nổi giận, đợi Vương Tiệm quay lại, quát:” Làm sao ồn ào như thế?”
Vương Tiệm ú a ú ớ nhìn Bao Chửng không nói.
“ Nói đi, Bao ái khanh là đại thần nội thị, nên biết.”
Vương Tiệm nhỏ giọng nói:” Bệ hạ, Duyện Quốc công chúa uống say.”
“ Cái gì? Sao có chuyện đó được?” Triệu Trinh kinh hãi đứng bật dậy, vừa đi ra ngoài điện Văn Đức thì thấy khuôn mặt Duyện Quốc đỏ rực như tấm vải, loạng choạng vừa múa vừa hát, thấy hắn đi ra liền nhào thẳng vào lòng đòi bế, vừa đỡ khuê nữ, mắt lóe sát khí quét quanh tìm thị nữ thiếp thân của công chúa.
Vương Tiệm vội bẩm báo:” Bẩm bệ hạ, hôm nay là thẩm tra trong cung, toàn bộ nô tỳ phải đi báo danh, trong vòng một canh giờ, bên cạnh công chúa không có thị tòng.”
Bao Chửng rất biết ý cáo lui, Triệu Trinh lúc này mới dìu khuê nữ đã say khướt về nơi ở.
Lại nói Bao Chửng sau khi rời điện Văn Đức đã quyết quan trọng, sau này không kể chuyện Thiết Tâm Nguyên với hoàng đế nữa, sớm nghe quan hệ Thiết gia và hoàng gia rất tốt, hôm nay thăm dò một chút liền thấy ngay lời này không sai. Chỉ cần Thiết Tâm Nguyên một lòng trung thành với hoàng đế, chút lỗi lầm nhỏ của y trong mắt hoàng đế chỉ là trò nghịch ngợm.
Còn về phần một phen biểu diễn của công chúa càng không thể qua được mắt ông ta, nhưng Bao Chửng không muốn bình phẩm, không phải đổ rượu lên người là có thể nói say, có ai uống say mà xoay tròn bảy tám vòng không ngã?
Loại chuyện này không phải một ngoại thần có thể quản được, đại thần thanh bạch tránh càng xa hậu cung của hoàng đế càng tốt.