Chương 051: Bị bóc lột sức lao động.
Sau mưa lớn, thành Đông Kinh bị mặt trời thiêu đốt ba ngay, khôi phục diện mạo khô nóng.
Lúc này lúa mạch ngoài thành đã chín, phóng mắt nhìn tới đều là sóng mạch dập dờn.
Thiết Tâm Nguyên đứng trong ruộng mạch, hai tay cầm kéo kéo ra khép vào một cách máy móc, tay mỏi nhừ, gai lúa mạch đâm vào da bị mồ hôi chảy ra xót không chịu nổi.
Mỗi năm khi lúa mạch chín, dùng kéo thu hoạch những bông lúa mạch chắc khỏe nhất luôn là trách nhiệm của quan phủ, vào những lúc như thế, quan phủ sẽ mời lão nông và quan viên ti nông tự, giảng giải cho các sĩ tử biết làm sao tìm ra được những bông lúa mạch tốt nhất để làm giống.
Đây là chuyện vô cùng nghiêm túc, là chính vụ tương lai Thái học sinh làm quan phải hiểu. Thái học từ trên xuống dưới vô cùng coi trọng, tất cả Thái học sinh mỗi năm đều phải tham gia đại nghiệm cắt lúa này.
Một bông lúa mạch mang theo gai từ từ chui qua ống chân Thiết Tâm Nguyên đâm lên, thế là y phải cởi đai lưng, tóm bông lúa mạch nghịch ngợm kia ra, nếu không chẳng cách nào đi lại được nữa.
Hà Ly đứng bên cạnh, thấy y cho tay vào quần thì cười lớn:” Gặt lúa mà cũng nổi sóng lòng được, Tiểu Thiết là người đầu tiên đấy.”
Thiết Tâm Nguyên lấy bông lúa mạch ra vẫy vẫy:” Là nó nổi sóng lòng đấy, vất vả lắm mới chui được vào chỗ yếu hại, chưa thành công đã bị bắt ra.”
Tiền Mục đang cầm giỏ tìm kiếm những bông lúa mạch thượng khắp nơi nói:” Đại điển đàng hoàng, bị hai tên phóng đãng nói thành cái gì rồi, số lương thực này ăn nổi nữa thôi.”
Hà Ly rút sau lưng ra một bông lúa ném vào giỏ:” Có gì mà không được, ngũ cốc luân hồi mà thôi, hạt giống chui vào quần ta, ngửi đủ khí dương cương, năm sau càng sinh ra những bông lúa chắc mẩy.”
“ Xéo!” Thiết Tâm Nguyên và Tiền Mục đồng thanh hô, sau đó không thèm nói chuyện với hắn nữa:
Hà Ly là cái tên đang độ tuổi thanh xuân, mặt đầy mụn trứng cá, có thể liên hệ bất cứ thứ gì với tình dục, nhưng khi đồng song mời tới thanh lâu chơi, hắn lại chưa bao giờ đi, lấy lý do vị hôn thê đang khổ sở chờ đợi để chối từ.
Thấy hai tên đồng song quá vô vị, Hà Ly há mồm hát ông ổng:
Ngồi trong thư phòng tay hóa vợ
Chuyện này đâu để người ngoài hay
Nếu mà tay trải đổi tay phải
Liền thành thôi vợ cưới vợ mới ...
Đang hát hăng say, một cái giày cỏ lớn đáp trúng mồm, Hà Ly nổi sùng định chửi, nhưng thấy Thiết Tâm Nguyên và Tiền Mục vô cùng nghiêm trang nghiên cứu bông lúa trước mắt, như đang không biết chọn bông nào làm lúa giống, lửa giận liền biến sạch, ngoan ngoãn cúi đầu làm việc.
Học giám mặt bừng bừng đi qua bên cạch Hà Ly, nhặt giày cỏ đi vào rồi tiếp tục tuần thị.
Nhờ ơn Hà Ly, nên luôn có ánh mắt theo dõi nhìn về phía họ, nên không dám tùy tiện chơi đùa nữa.
Mà nghiêm túc làm việc đồng áng thì chỉ có một chữ, MỆT!
Nghe tiên sinh và các tiền bối nói, đói và mệt là một phần của đại điển.
Thế nhưng trong mắt Thiết Tâm Nguyên là một đám người mang danh nghĩa vì tốt cho ngươi, hành hạ ngươi, cuối cùng còn muốn ngươi cảm tạ ơn đức.
Đây là ngón sở trường của các tiên sinh nghìn năm qua, đừng tin lời họ, đó là điều đầu tiên Thiết Tâm Nguyên học được khi vào Thái học.
Lưu Thuần tiên sinh khuôn mặt hiền hòa, khi giảng bài luôn nhấn mạnh, ông ta cho phép học sinh chỉ ra chỗ sai lầm của mình, không coi đó là mạo phạm.
Tiền Mục thật thà không ngờ coi lời này là thật, trước mặt bao học sinh khác, chỉ ra chỗ sai của Lưu Thuần tiên sinh lúc giảng bài, Thiết Tâm Nguyên khi ấy muốn ngăn không kịp.
Kết quả Tiền Mục bị hại thảm, phải chép Thi Kinh mười lần, thế là bây giờ hắn lý giải Thi Kinh hơn xa người khác, có điều di chứng là hắn không bao giờ đụng vào Thi Kinh nữa, chỉ cần có người dám đọc Thi Kinh trước mặt hắn là sẽ thành kẻ thù sinh tử.
Liên tục mười ngày, Thái học sinh ngựa không ngừng vó chạy khắp ngoại ô Đông Kinh, cắt hết những bông lúa mạch tốt nhất mang về Thái học.
Thiết Tâm Nguyên coi đây là một loại bóc lột biến tướng, vì Thái học hay Ti nông tự đều không bồi thường cho nông hộ dù chỉ một đồng.
Lúa mạch sau đó đưa vào hoàng cung, tới khai xuân chỉ có hoàng đế mới có quyền đem lúa giống ban thưởng cho vương công đại thần, thế là gian khổ của nông dân chớp mắt thành công lao của Ti nông tự và Thái học, cuối cùng biến thành hoàng ân lồng lộng ban phát tứ phương.
Đại điển kết thúc, Thiết Tâm Nguyên lê tấm thân mệt mỏi về ngõ Phá La.
Vừa qua cửa liền thấy Vương Bà Tích nằm trên giường như bà cô, phe phẩy cái quạt, Thủy Châu Nhi ở bên ân cần chiếu cố, bên giường đặt đủ các loại hoa quả, còn có một chậu băng.
Thấy Thiết Tâm Nguyên một cái, Vương Bà Tích lập tức ngồi dậy, cúi đầu khóc rấm rứt, thay đổi tới chóng mặt.
Thủy Châu Nhi đưa khăn tay cho ả, còn nhẹ nhàng khuyên nhủ đừng khóc hại người.
Thiết Tâm Nguyên tức thì tóm cổ thằng béo kéo sang một bên, đánh miệng vào trong hỏi:” Chuyện gì thế?”
Thủy Châu Nhi thoát khỏi tay Thiết Tâm Nguyên: “ Còn chuyện gì được, không phải chuyện xấu Xảo ca làm sao?”
“ Xảo Nhi làm cả đống chuyện xấu, đệ lo làm cái gì?”
Thủy Châu Nhi tức giận:” Đệ thích bị một bà nương thối sai bảo lắm à, nếu không phải trong bụng ả có tiểu chất của đệ, đệ sớm dùng chổi đuổi đi rồi, ai mà rảnh hầu hạ chứ?”
Thiết Tâm Nguyên sững sờ:” Có thai rồi à?”
“ Có rồi, còn nói của Xảo ca, Xảo ca không thèm để ý, đệ thì không, không thể để tiểu chất lại rơi vào con đường của đệ hồi nhỏ, cha mẹ nó không quản thì đệ làm thúc thúc sẽ quản.”
Thiết Tâm Nguyên không có lời gì để đối đáp, thằng bé này luôn thương xót những người không nhà để về, rõ ràng mỗi ngày thu được từ quán trà không ít tiền, lại là đứa nghèo nhất trong số huynh đệ tỷ muội, tiền toàn cho ăn mày nhỏ cả rồi.
Tuy thừa biết đám ăn mày đó chẳng được hưởng mà vẫn làm, còn nói giúp đám nhóc đó đỡ được một trận đòn cũng tốt.