Chương 081: Mất tích.
Sáng hôm sau khi Thiết Tâm Nguyên đang xem sổ sách an bài tiến độ cho mấy đại tượng thì Trương tuần kiểm tới, mặt nhợt nhạt như ma quỷ.
Đợi xung quanh không còn ai hắn mới hỏi:” Tiểu tướng công có thấy Mã đề hình không?”
“ Không thấy.”
Trương tuần kiểm mấy lần dợm bước muốn đi, mãi lâu sau mới ngần ngừ:” Vậy có thấy tiện nội và muội tử của ta không?”
“ Không tahấy.”
Thiết Tâm Nguyên cúi đầu xem sổ sách, không nhìn mặt Trương tuần kiểm, đợi khi ngẩng đầu lên thì hắn đi mất rồi, tức thì gọi hết đám huynh đệ lại, hỏi rõ hành tung của họ, sau đó thống nhất lời nói, rồi để họ tiếp tục làm việc của mình, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Xảo Nhi trước khi đi hỏi:” Có chuyện rồi à?”
Thiết Tâm Nguyên gật đầu, Xảo Nhi không hỏi gì thêm, có huynh đệ nắm đại cục, không nên hỏi điều không cần thiết, tránh làm loạn kế hoạch.
Trương tuần kiểm như con lừa già bị hoảng sợ, dẫn thủ hạ đi tìm kiếm Mã đề hình và lão bà, muội tử khắp núi, nếu hắn muốn bảo mật, Thiết Tâm Nguyên vờ không biết gì.
Vì hắn tới đây là để khớp công vụ, không liên quan tới công tường cũng như Tử Thần quan.
Nhũ sơn tuy không lớn, nhưng nói ra cũng chẳng phải nhỏ, muốn tìm ba người hoặc ba cỗ thi thể, không phải là việc đơn giản.
Thiết Tâm Nguyên hi vọng Trương tuần kiểm có thể tìm được bọn họ, đồng thời dẹp yên chuyện này, nếu không sẽ dẫn tới vô số quan viên đề hình ti, bọn họ sẽ lởn vởn như chó hoang, làm lỡ dở ngày hoàn công của mình.
Đề hình ti là một nha môn rất đoàn kết, người trong nha môn đó làm việc không được người ta ưa, vì thế bọn họ rất trân trọng đồng liêu của mình, một khi có người xảy ra chuyện là bọn họ kéo cả tới, không làm hai năm rõ mười là không thôi.
Chính vì thế Đề hình ti là một quần thể đặc thù, bất kể là nha môn địa phương hay là ngôn quan đều không tùy tiện chọc vào họ, gây chuyện với một người là phải đối mặt với cả đống người, rất đau đầu.
Đối chiếu sổ sách xong, Thiết Tâm Nguyên ra vãi đá, nơi này vẫn như mọi khi, công việc đều đặn đâu vào đó, hôm nay không khai thác đá mà chỉnh lý số đá khai thác được trước đó, tiến độ rất nhanh.
Thiết Tâm Nguyên đứng bên xem, thấy người thợ già đang tát nước lên mặt đá, đảm bảo đá không vì lực đập mà nứt, cười nói:” Tiểu tử coi như mở mắt rồi, cứ nghĩ mọi người không thể cung cấp đủ đá, không ngờ lại nhanh như thế.”
Người thợ già cười ha hả:” Chỉ cần đừng ngồi nghỉ, công việc rồi sẽ xong.”
“ Lão nhân gia luôn nói thế, tiểu tử thụ giáo.” Thiết Tâm Nguyên chắp tay, đưa cho ông bầu rượu:
Người thợ già không chối từ, nhận lấy tu ừng ực vài ngụm lớn, chùi râu trả lại:” Rượu của tiểu lang quân thật ngon, lần gần nhất lão hán được uống rượu thơm nồng thế này là khi đại nhi tử thành thân, khi đó lão hán thích thể diện, một lòng muốn làm một hỉ sự náo nhiệt nhất, cắn răng kiếm thứ rượu ngon này từ Đông Kinh tới.”
“ Tiểu tử không được may mắn như đại nhi tử của người, gia phụ mất sớm, gia mẫu một mình nuôi dạy th ành người, tương lai thành thân không có lão nhân như người lo liệu giúp.”
Người thợ già thở dài:” Sao so được, lão hán mà có một nhi tử vào được Thái học thì chết ngay cũng không là gì. Người trên đời giống hoa màu ngoài đồng, rau quý thì thưa thớt nhưng bằng cả ruộng của người ta.”
“ Tiểu lang quân định sẵn là rau quý, ba nhi tử của lão hán chỉ là cỏ dại ven đường thôi.”
Tán gẫu một hồi, Thiết Tâm Nguyên lại đi vòng quanh công trường, rất yên tĩnh.
Quá tuyệt, Mã đề hình sống không thấy người, chết không thấy xác, không cách nào định luận, thế là tốt nhất, phía bên công trường đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần công việc thuận lợi, ai cần quan tâm đám Mã đề hình sống chết thế nào.
Người trong Tử Thần quan gần đây không ra ngoài, kể cả mẹ và Triệu Uyển, nghe nói Trưởng công chúa đang chủ trì một pháp hội, cầu phúc cho người vãng sinh, giải thoát cho người gặp nạn, tiếng tụng kinh bên trong nghe rõ ràng, rất trang nghiêm thành kính.
Khi Thiết Tâm Nguyên từ lò gốm đi ra thì nách kẹp một miếng gốm trắng vuông vức, bên trên là tranh hoa lan, thứ hoa Trưởng công chúa thích nhất, toàn bộ phòng nàng trang trí bằng gốm sứ này.
Trừ nhà vệ sinh ra thì đời sau có ai dùng đồ sứ lát khắp phòng chứ, Thiết Tâm Nguyên không dám tưởng tượng mình ngủ trong gian phòng đó thế nào.
Triệu Uyển thì đã tưởng tượng ra gian phòng toàn hoa hạnh của mình, quan trọng nhất là nàng nhất định muốn Thiết Tâm Nguyên nghĩ cách trang trí một con phượng hoàng đẹp nhất trong phòng nàng.
Để bọn họ tự chọn kiểu cách gian phòng của mình có thể giảm nhẹ trách nhiệm của người xây dựng.
Trương tuần kiểm bạc đầu trong một đêm.
Có lẽ là đã lo lắng tới phát điên rồi, cho nên vật cùng tức phản, Trương tuần kiểm trở nên bình tĩnh, ngồi đối diện bàn làm việc của Thiết Tâm Nguyên, chậm rãi uống trà, trông rất có quan uy, chỉ là tóc trắng lộ ra dưới mũ trông hơi chướng mắt.
“ Trương tuần kiểm xem này, hôm nay thợ lò nung được lô gốm hoa lan đầu tiên, tuy phế phẩm rất nhiều, dù gì cũng làm thành rồi. Trưởng công chúa rất thích hoa lan, ngài xem, có thể nói là sống động như thật ...”
Trương tuần kiểm không nhìn, trầm giọng nói:” Mã đề hình và tiện nội cùng với muội tử ta mất tích rồi.”
Thiết Tâm Nguyên tỏ ra thoải mái:” Trần lưu quá hoang vu, quý nhân như Mã đề hình sao ở được, nói không chừng dẫn phu nhân và muội tử ngài tới Đông Kinh chơi rồi.”
“ Nếu được thế thì là phúc của Trương Đĩnh Viễn này, tiểu tướng công, mỗ muốn mượn số thợ ở đây, triệt để tìm kiếm Nhũ sơn, được chăng?”
Thiết Tâm Nguyên suy nghĩ một lúc rồi đồng ý với quyết định cực kỳ ngu xuẩn của Trương tuần kiểm, hung thủ tám thành ẩn nấp trong đội ngũ công tượng, hắn lại còn mong họ tìm người cho mình.
“ Đại bộ phận dân phu ở đây là do Trương tuần kiểm đưa tới, giờ tuần kiểm có chuyện, học sinh sao có thể ngồi yên bỏ mặc? Thế này vậy, từ người ở Nhữ Châu, Đông Kinh, còn lại ngài tùy ý điều động. Ài, nếu không phải lò gốm đang nung, ta giao ngài hết.”
Trương tuần kiểm chắp tay cảm kích:” Trương mỗ nhớ ân tình này rồi.”
Nói xong sải bước như bay đi tìm công tượng truyền đạt mệnh lệnh của mình.
Trộm được nửa ngày nhàn, Thiết Tâm Nguyên quyết định đi xem xem Xảo Nhi ruốt cuộc trúng thứ tà gì, y không tin một lãng tử phong lưu duyệt nữ vô số lại bị một nữ nhân buộc lấy trái tim, lại còn cách một bức tường nữa chứ.
Không phải vô lý sao?