Chương 081: Thay mận đổi đào.
Tới lò rèn, Xảo Nhi vốn phải làm việc ở đó thì không thấy đâu, tên này không biết nặng nhẹ, trên núi đang xảy ra chuyện như thế mà hắn còn làm cái gì, không kinh động người khác, vội vàng xuyên rừng tìm kiếm.
Con đường phủ rêu không còn xanh mướt như thảm nữa, bên trên dấu chân hỗn loạn, nhưng nếu nhìn kỹ chỉ có dấu chân hai người.
Tiếng tụng kinh từ Tử Thần quan vang lên liên tục suốt từ sáng, giọng nữ nhân êm gai đọc kinh văn nghe từ rừng túc như thiên âm trên trời.
Nếu như cách một bức tường, cho dù sinh ra ái tình mỹ lệ đến mấy, cũng chỉ là luyến ái tinh thần, với một tên vô trách nhiệm như Xảo Nhi là có lợi, một khi hắn vượt qua tường cao thì thành phiền toái lớn.
Xảo Nhi khoanh chân ngồi trên một mảng rêu ẩm, tai ghé vào bức tường đá sần sùi, vẻ mặt ngây ngất.
Ven bờ Hoàng Hà trồng cây đậu
Gió thổi quả đậu reo vui mừng
Chỉ có hoa nhi là tức phụ
Đau lòng âu cũng lẽ thường tình
Một cân thịt dê bán nửa cân
Mới là mua bán dài vốn
Một năm sống thành hai năm
Không bỏ được nãi nãi của chưởng quầy
Một giọng nói hơi khàn hát bài ca không biết xấu hổ, Xảo Nhi nghe như mê như say, Thiết Tâm Nguyên lại sinh nỗi buồn vô cớ.
Loại khúc ca này quá quen thuộc với y, rất lâu trước kia y nghe không biết bao nhiêu lần ở sa mạc.
Thời gian có trôi đi nghìn năm nó cũng không thay đổi là bao, ca từ cuồng dã như lời tâm tình nồng nhiệt nhất giữa tình nhân, âm cao vút mà chẳng đơn điệu.
Không ngờ trong Tử Thần quan lại xuất hiện nữ tử Tây Hạ.
Bất kể là mỹ nữ Giang Nam hay là tinh linh Nước Thục, tính cách của họ tổng thể mà nói là dịu dàng, trong hoàn cảnh tuyệt vọng thường chấp nhận số mệnh, còn nữ tử sa mạc kiên cường, càng nghịch cảnh càng phản kháng dữ dội.
Nếu nữ tử này đúng là tới từ Tây Hạ, Xảo Nhi bị mê hoặc là bình thường.
Cho tới bây giờ khẩu âm của Xảo Nhi vẫn mang âm điệu khó diễn tả, thứ này có trong xương thịt, thời gian khó xòa mờ hết.
Xảo Nhi gặp đường đồng hương ở nơi này, thì làm sao vì vài câu nói của Thiết Tâm Nguyên mà từ bỏ được.
Thiết Tâm Nguyên thấy bây giờ chuyện nên làm là nghĩ cách đưa nữ nhân kia ra khỏi Tử Thần quan chứ không phải khuyên Xảo Nhi từ bỏ, nên y lặng lẽ tới rồi lặng lẽ đi, không quấy rầy Xảo Nhi nghe hát, không quấy rầy hồi ức tuổi thơ của y.
Công trường im phăng phắc, đa phần công tượng đều đã bị đưa đi, chỉ có đám Hỏa Nhi, Linh Nhi nằm dưới gốc cây ngủ say sưa.
Thiết Tâm Nguyên lấy bản vẽ Tử Thần quan ra, mau chóng tìm được nơi Xảo Nhi nghe hát, chỉ nhìn một cái liền thở dài, vì vị trí đó viết ba chữ "Tư Quá đường".
Tường dày tận ba thước, lại còn dùng đá xanh chất thành, giống như nơi mình đang xây, nền ăn sâu xuống dưới đất một trượng, nếu đào xuống sâu hơn là sẽ khiến nước ngầm chảy ra.
Thiết Tâm Nguyên tính toán, toàn bộ đám huynh đệ bọn họ không thể đào được đường hầm trong một đêm, một khi Tử Thần quan phát hiện nữ nhân đó mất tích, dưới nghiêm lệnh của Trưởng công chúa, nữ nhân này khó mà chạy thoát khỏi Nhũ sơn.
Trưởng công chúa không phải Trương tuần kiểm, năm trăm cấm quân đóng ở Nhũ sơn chỉ nghe mệnh lệnh của nàng, một khi nàng nổi giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Trong một đêm phải đào hầm, cứu người rồi xử lý hậu quả.
Thiết Tâm Nguyên không cho rằng nữ tử kia trốn đi, Trưởng công chúa lại không nghi ngờ mình, theo như Triệu Uyển kể, Trưởng công chúa là người quá khích, nếu không năm xưa đã chẳng nổi giận xuất gia, nữ nhân dám lấy hạnh phúc cả đời của mình ra chơi đùa, không ai dám đánh cược vào lòng nhân từ của nàng.
“ Cái hầm này kỳ thực có thể đào xiên, chỉ cần bỏ đi vài tảng đá dưới đất là thành, không cần sâu như vậy.”
Xảo Nhi chẳng biết về từ khi nào, đứng sau lưng Thiết Tâm Nguyên nhìn đường hầm vừa rồi y vô tâm vẽ ra.
“ Đào hầm thì không khó, vấn đề là lấp hầm ra sao, ta có thể giúp ngươi, nhưng không được ảnh hưởng tới người khác, ta và đám Hỏa Nhi đúng không biết kiếp trước gây tội gì mà vớ phải thứ huynh đệ như ngươi.”
Xảo Nhi ngượng ngùng:” Biết thế sao ngươi còn giúp ta.”
“ Vì không giúp ngươi thì tối nay ngươi sẽ vác xẻng đi tự làm một mình.” Thiết Tâm Nguyên rất muốn đá chết ngay tên này.
“ Ta cũng nghĩ thế, đây là cách tốt nhất, nhưng không có cách xử lý hậu quả, nên định đợi khi chúng ta xây nhà xong, ta lén lẻn vào.”
“ Đừng ngốc nữa, khi chúng ta rời Nhũ sơn là hoàng đế sẽ tới, quân đội phong tỏa nơi này, ngươi đứng hòng vào được ....”
Xảo Nhi xoa xoa tay cười nịnh bợ:” Hì hì, có ngươi suy nghĩ giúp ta là nhàn rồi, khi đào hầm ta bỏ sức là được.”
“ Nếu ngươi kiếm được một cái xác nữ thay thế thì không ai điều tra nữa, dù sao trong đó cũng đông người.”
Xảo Nhi lắc đầu:” Huynh đệ chúng ta tuy chẳng phải là người tốt, nhưng ta không thể giết nữ tử vô tội.”
Thiết Tâm Nguyên trừng mắt:” Ta thì có thể chắc, chúng ta chỉ mượn thi thể dùng thôi, quên lão bà và muội tử của Trương tuần kiểm rồi à?”
“ Chúng ta làm sao tìm được, Trương tuần kiểm tới giờ phát động cả nghìn người tìm kiếm mà không ra nữa là.”
Thiết Tâm Nguyên bế hồ ly đang ngủ dưới gầm bàn:” Có nó, chúng ta sẽ tìm được, Xảo Nhi, nữ nhân kia sau khi chúng ta cứu ra, cho nàng ít tiền và một con ngựa, còn lại không liên quan tới huynh đệ chúng ta, ngươi thấy sao?”
Trương tuần kiểm dẫn người đi từ buổi sáng, khi trăng lên mới về, công tượng mệt nhoài tập trung ăn cơm, cả ngày bọn họ chẳng được một hạt gạo vào bụng, còn hắn chẳng biết đói, bê bát cơm ngây ra nhìn ngọn núi lờ mờ khói lam.
Ba người trưởng thành sống sờ sờ vậy mà biến mất.
Nếu như không có chúc quan của Mã đề hình truy hỏi, Trương tuần kiểm thà ba người này mãi mãi đừng xuất hiện trước mặt thế nhân, tư bôn tuy nói ra chẳng hay ho gì nhưng cũng là một cách giải thích.
Còn về quan trên có chấp nhận cách giải thích này không thì xem mình chạy chọt thế nào.
Vị tiểu tướng công tới từ kinh thành rõ ràng muốn đặt mình ở ngoài cuộc, chỉ nói dẫn những người thợ ban ngày không đi tìm kiếm, vào rừng tìm người, sau đó biến mất tăm.
Người kinh thành rất gian xảo, dù là thiếu niên mười bốn mười lăm cũng trơn như trạch, không bắt nổi.
Ban ngày tìm còn chẳng thấy, buổi tối làm sao tìm thấy được, chỉ ứng phó mà thôi.
Vì vậy Trương tuần kiểm chẳng hi vọng gì.