Chương 087: Xảo Nhi hết thuốc chữa.
Mà thực ra Thiết Tâm Nguyên cũng chẳng muốn biết chuyện gì xảy ra bên trong Tử Thần điện, nếu không hỏi Triệu Uyển một câu là ra hết, Bao Chửng có bất kỳ kế hoạch gì thì cũng phải báo cho nàng biết.
Đó là đạo quân thần, cho dù Triệu Uyển không hiểu gì thì trước và sau sự kiện, Bao Chửng đều phải giải thích rõ ràng, đó là trách nhiệm của thần tử.
Có lẽ Bao Chửng cũng biết khả năng là Thiết Tâm Nguyên biết một số chuyện rồi, lúc này còn ông ta còn nhiều việc phải làm hơn là giải thích dư thừa, tên hoạn quan chém mình năm đao kia, chắc chắn khiến Lão Bao đau đầu thời gian dài.
Tới tận buối trưa lửa ở Tử Thần quan mới tắt, chủ điện đã thành đống đổ nát, chỉ vài đạo cô cầm chổi quét mặt đất bừa bộn, có vẻ giống một thói quen hơn là chuyên môn đi dọn dẹp.
Quân đội lùng sục Nhũ sơn, xem chừng còn có thích khách trốn thoát.
Trương tuần kiềm rất thất vọng, vốn muốn mời Trưởng công chúa về nhà mình, nhưng Trưởng công chúa lại không muốn rời Nhũ sơn, những người bên trong Tử Thần quan thân phận mẫn cảm, nàng không yên tâm rời đi.
Vì thế quân đội rời doanh trại ở chân núi, cắm trại vây kín quanh lều Trưởng công chúa, vốn đuổi hết người không liên quan đi nhưng đám Thiết Tâm Nguyên được Trưởng công chúa giữ lại, cho dựng lều gần lều của mình.
Sau đó Thiết Tâm Nguyên nhận được mệnh lệnh nghiêm khắc nhất của quân đội, không cho phép rời khỏi Nhũ Sơn bởi bất kỳ lý do gì, nếu không giết không tha.
Vì có công cứu giá, nên lần đầu tiên Thiết Tâm Nguyên tiếp xúc với Trưởng công chúa ở khoảng cách gần, không có màn che.
Trưởng công chúa rất là xấu.
Đó là ấn tượng đầu tiên của Thiết Tâm Nguyên, mắt, mũi đều tinh xảo, có nhiều đường nét giống Triểu Uyển, nhưng khi phối hợp với nhau lại chẳng hài hòa gì cả, lại thêm mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, chắc nhíu mày nhiều quá, mi tâm có vết nhăn rất sâu.
Còn về khí chất, Thiết Tâm Nguyên không bình luận, xuất phát từ lễ nghi, vẫn cung kính quỳ bái.
Một giọng êm nhè nhẹ vang lên trên đầu Thiết Tâm Nguyên:” Bản cung vừa mới xem toàn đồ do các ngươi làm ra, cung điện mới đúng là khiến người ta mở mắt, hẳn bệ hạ cũng rất thích, các ngươi vạn vạn lần đừng vì bản cung mà làm lỡ kỳ hạn, nếu có thể vào ở trước khi nhập đông, bản cung sẽ không tiếc ban thưởng.”
Thiết Tâm Nguyên ngẩng đầu đáp:” Trưởng công chúa có lệnh, học sinh tất nhiên sẽ tận lực, chỉ là cung điện xây xong còn cần lắp đặt những ống đồng, tới bây giờ học sinh vẫn chưa nhận được cái nào.”
Trưởng công chúa nhíu mày bảo cung nữ bên cạnh:” Gửi công văn cho nội phủ, nếu không mau chóng chưa ống đồng bản cung cần tới Trần Lưu, bản cung sẽ đích thân tới tận nơi hỏi.”
Có câu trả lời, cung nữ thả rèm xuống, Thiết Tâm Nguyên biết điều cáo từ, không được một lời cảm tạ hay động viên chứ chưa nói tới ban thưởng, cho cận kiến là ân điển lớn rồi, ngươi tự biết đủ, dù sao cũng đã quen với phong cách hoàng gia, Thiết Tâm Nguyên chẳng để bụng.
Vừa ra ngoài doanh không xa thì thấy khuôn mặt đen xì xúi quẩy của Bao Chửng đang cúi mình vấn an Triệu Uyển, thấy ông ta phải khom lưng uốn gối thì thích lắm.
“ Lão phu muốn hỏi mượn Thiết hồ ly của nhà ngươi.”
Thiết Tâm Nguyên mặt mày méo xẹo nói:” Phủ tôn dùng học sinh là được rồi, hồ ly mà có làm sao, gia mẫu đánh chết học sinh mất.”
“ Hừ, lão phu mượn Thiết hồ ly là muốn dùng cái mũi nhạy bén của nó, chứ dùng ngươi làm cái gì?”
“ Vẫn có hung thủ trốn thoát sao?”
Bao Chửng không đáp thẳng:” Quân sĩ ngày đêm lùng sục bắt được không ít.”
Thiết Tâm Nguyên cho tay lên miệng huýt sáo, rất nhanh liền thấy hồ ly phóng vù từ bụi cỏ ra, nhưng mà lần này nó không chạy về phía Thiết Tâm Nguyên mà phóng người lao thẳng vào lòng Triệu Uyển, vùi đầu vào ngực nàng không chịu ra, cái con quỷ sứ.
Bao Chửng tấm tắc khen:” Quả nhiên là linh thú, có điều ngươi đã có hộ khẩu ở phủ Khai Phong ta, vậy phải nghe lão phu sai phái. Ngươi không cần lo, lão phu không tùy tiện hi sinh bách tính của mình, Thiết hồ ly có làm sao, lão phu cũng phải trả lời với bệ hạ.”
“ Ngươi đang bận, phái một huynh đệ của ngươi đi theo trông hồ ly là được.”
Thấy Lão Bao cương quyết như thế, Thiết Tâm Nguyên đành phải gọi Hỏa Nhi tới nhờ hắn đi theo trông chừng không cho hồ ly chạy loạn, y hiện giờ còn quá nhiều việc phải xử lý, không thể đi theo.
Triệu Uyển quyến luyến giao hồ ly cho Hỏa Nhi, nhìn hắn bế hồ ly theo Bảo Chửng, có chút tức giận dẫm chân Thiết Tâm Nguyên.
Chỉ là dẫm nhẹ, không hề đau, Thiết Tâm Nguyên giang tay giải thích:” Yêu cầu của Lão Bao không từ chối được.”
“ Thích khách rất hung hãn, hôm qua ta thấy chúng giết người.”
Thiết Tâm Nguyên nhìn quanh, vì có nữ quyến nên đám người cấm quân đứng gác khá xa, xung quanh chỉ có Trương ma ma và mấy cung nữ, hỏi:” Rốt cuộc hôm qua xảy ra chuyện gì?”
Triệu Uyển hoang mang lắc đầu:” Ta cũng không hiểu ra sao, chập tối hôm qua sau khi làm xong pháp sự, ta và di di ở thiên điện thêu hoa trò chuyện, đột nhiên Trương ma ma đi vào, muốn bọn ta cùng tới hậu viện.”
“ Vừa tới nơi chưa kịp vào phòng thì có hắc y nhân nhảy ra chém cô cô, được thị vệ chặn lại, nhưng chớp mắt có một tên hoạn quan chém cô cô một đao, hoạn quan bị thị vệ giết chết, rồi nhảy ra rất đông thích khách, hai bên đánh nhau. Lúc đó ta rất sợ, rồi nhìn thấy ngươi chạy tới.”
“ Bao Chửng không kể chân tướng cho nàng à?” Thiết Tâm Nguyên thấy khó tin:
“ Có kể, nhưng cô cô không cho ta nghe, đuổi ta ra ngoài.”
Nhìn hai đôi mắt to tròn vô tội của nàng, Thiết Tâm Nguyên đấm đầu, thấy đau đầu lắm.
Hôm quả Xảo Nhi nhân lúc hỗn loạn quả nhiên đã chạy đi cứu nữ nhi Giác Tư La ra, may mà y có chuẩn bị trước, an bài quỷ nữ nhân đó trong ngăn kín của gian nhà gỗ vừa xây tạm, nếu không nữ nhân quỷ quái đó đừng hòng thoát khỏi sự lùng sục của binh sĩ.
Từ chuyện Lão Bao không cho mình đi theo Thiết Tâm Nguyên thấy tám phần lã Lão Bao muốn mượn hồ ly tìm nữ nhân đó, cũng không biết ông ta định dùng nó ra làm sao, chứ nữ nhân đó thì ở cách ông ta có chục bước chân thôi.