Chương 088: Xảo Nhi hết thuốc chữa. (2)
Thiết Tâm Nguyên đi tới căn nhà gỗ thì thấy Xảo Nhi đang hội tụ tinh thần làm bát dưa hấu.
Vỏ dưa hấu được hắn dùng dao khắc thành từng đóa mẫu đơn nở rộ, trong cánh hoa mẫu đơn đỏ r ực nhét đầy miếng dưa hấu tròn tròn, quá đáng nhất là mỗi quả cầu tròn đều ngâm qua bơ, ngửi còn thấy mùi ngòn ngọt của mật ong, chạm tay vào vỏ dưa hấu mát lạnh, rõ ràng ướp đá.
Triệu Uyển mừng rỡ chỉ bát dưa hấu:” Cho ta à?”
Vừa rồi mải suy nghĩ nên lơ đễnh không ngờ công chúa đi theo mình, Thiết Tâm Nguyên cười đầy ác ý:” Hắn không cho công chúa thì cho ai?”
Xảo Nhi há mồm rốt cuộc không nói được gì, trừng mắt với Thiết Tâm Nguyên.
Trong tiếng reo hò của Triệu Uyển, Trương ma ma và Tiểu Châu Nhi cũng chạy tới, mấy nữ nhân nhìn dưa hấu chẳng những ngon lành mà còn đẹp mắt làm sao kiềm lòng được.
Xảo Nhi tiếc nuối nhìn bát dưa hấu bị Triệu Uyển hớn hở mang đi, nghiến răng nói:” Ngươi không biết quản giáo nữ nhân của mình à?”
“ Nếu ngươi có thể mời nữ nhân của ngươi trong phòng kín ra thì sẽ không có chuyện này.” Thiết Tâm Nguyên tỉnh bơ ngồi xuống cầm những miếng dưa hấu thừa gặm:” Sao ngươi không kiếm khuê nữ nhà lành làm lão bà, cứ thích nữ nhân có mức độ khiêu chiến cao.”
Xảo Nhi thất thần:” Nàng thật sự rất đẹp.”
Nghe lời hết thuốc chữa đó, Thiết Tâm Nguyên không thèm nói nữa, tập trung đối phó với dưa hấu.
Hồ ly khoan khoái chạy khắp rừng núi suốt một ngày, nó chẳng những tìm được một cái hầm cực kỳ bí mật, còn bắt được hai con sóc, còn cả một con gà rừng.
Sở trường của nó không phải là tìm người mà là tìm kiếm những chỗ giấu đồ, hồi còn nhỏ nó và Thiết Tâm Nguyên thích nhất trò này, Thiết Tâm Nguyên sẽ giấu đi những món ăn ngon lành hay những món đồ lóng lánh để nó đi tìm, mỗi lần tìm về đều được xoa đầu khen ngợi. Thi thoảng nó cũng tha đồ của Thiết Tâm Nguyên đi dấu, nhưng kết cục là Thiết Tâm Nguyên không tìm được còn nó thì ăn đòn.
Hôm nay nó có một ngày chơi tìm kho báu vui vẻ, có rất nhiều người chơi cùng.
Bao Chửng cũng khoan khoái, vì ông ta tìm thấy hai tên hắc y nhân bị trọng thương trong hầm, còn lục được nhiều thư tín không ký tên.
Đại Tống không thiếu chuyên gia giám định bút tích, trong tay bọn họ còn lưu giữ toàn bộ thủ thư của các trọng thần, đó là vì giám định tấu chương, sắc lệnh, văn thư.
Bất kỳ một vị trọng thần nào nếu như có lập di chúc trước khi chết về người kế thừa tước vị của mình, đều phải đối chiếu với bút tích đó, nếu đúng, kê huân ti của Lại bộ sẽ dựa theo di chúc xác định nhân tuyển.
Cho nên Bao Chửng không lo chuyện nghiệm chứng bút tích, chỉ cần bút tích này không phải của trọng thần trong triều thì sự kiện chưa tới mức quá nghiêm trọng.
Thiết Tâm Nguyên cực kỳ hài lòng với hồ ly của mình, khi nó về là nhảy vào lòng Triệu Uyển đang đang nài nỉ Xảo Nhi làm bát dưa hấu, chẳng thèm nhìn gian nhà gỗ của Xảo Nhi.
Xảo Nhi vừa lo cho Thổ Phồn nữ trong hầm, vừa ứng phó với cô công chúa có khao khát vô tận với dưa hấu, đành phải lần nữa ra tay, chẳng mấy chốc trên bàn có ba bát dưa hấu.
Có điều lần này nội dung bên trong bát dưa hấu là Triệu Uyển và Thiết Tâm Nguyên làm, tuy nói quả cầu dưa hấu moi ra không được tròn như Xảo Nhi làm, hai người vẫn rất hài lòng.
“ Cái này cho cô cô, cái này cho di di, cái này cho Bao Long Đồ.”
Phân chia hết dưa hấu xong, Triệu Uyển thấy Thiết Tâm Nguyên không vui, đẩy mấy góc dưa hấu cắt ra tới trước mặt y, cười lấy lòng:” Chúng ta ăn cái này.”
Nếu không có người, thế nào Thiết Tâm Nguyên cũng vuốt cái mũi nàng một cái, vừa ăn dưa hấu vừa híp mắt cười gian với Xảo Nhi cứ lén la lén lút.
Bây giờ quân binh đã vây quanh Nhũ sơn tới một giọt nước cũng không chảy qua được, khi nào bỏ hạn chế chưa rõ, xem xem nữ nhân kia có thể trốn ở phòng tối nhỏ hẹp bao lâu.
Ngay ngày hôm sau đại đội nhân mã của Đề hình ti phủ Khai Phong tới nơi, lúc này Thiết Tâm Nguyên mới biết, trên Nhũ sơn bắt được sáu hắc y nhân, nhưng mặt chúng bị chùm túi vải, không rõ có nữ nhân không, đám người đó cực kỳ kín miệng?
Trương tuần kiểm lén lút bắn tin cho Thiết Tâm Nguyên, trong số hắc y nhân không có nữ nhân, còn về phần hoạn quan thì hắn không nói một lời, dù hắn có biết cũng không hé răng, đây là chuyện cực kỳ kỵ húy.
Người ta có thể nói với mình chuyện này cũng là mạo hiểm lắm rồi.
Đi cùng với Đề hình ti còn có Vương Tiệm.
Vương Tiệm đi qua công trường đã bắt đầu làm việc trở lại, cũng chẳng đi chào hỏi Bao Chửng mà tới thăm bệnh Trưởng công chúa trước, đương nhiên thôi, người ta là nô tài hoàng gia, chuyện hoàng gia mới là ưu tiên hàng đầu.
Rất lâu sau Vương Tiệm mới từ phòng Trưởng công chúa ra, lấy cái khăn tay trắng muốt lau thứ mồ hôi không hề tồn tại, sải bước đi tới phía Bao Chửng:” Yêm nhân gây thêm phiền toái cho phủ tôn rồi.”
Hoạn quan rất ghét ai gọi mình là yêm nhân, vì thế Vương Tiệm dùng tới câu này là có ý xuống nước rồi, song Bao Chửng lạnh lùng nói:” Không phiền, bắt hung đồ giết người phóng hỏa là chuyện của phủ Khai Phong.”
“ Yêm nhân thì khác, xử lý chúng ra sao cần nội phủ ra tay.”
Bao Chửng cười lớn:” Đại bạn, người đã rơi vào tay lão phu, ngươi thấy có thể lấy đi được sao?”
“ Cha gia tất nhiên không có tư cách đòi người trước mặt Bao Long Đồ, nhưng cha gia có ý chỉ của bệ hạ, mong Long Đồ nể mặt hoàng gia. Còn đám yêm nhân kia vào nội phủ sĩ bị hình phạt nghiêm khắc hơn cả ở phủ Khai Phong ...”
“ Câm mồm!” Không hiểu vì sao Bao Chửng có vẻ vô cùng phẫn nộ:” Ai cho ngươi mang ý chỉ không có ấn giám của Bình chương sự và Cấp sự trung rời kinh thành hơn năm mươi dặm.”
Vương Tiệm cũng hai mắt rực lửa, lạnh lùng nói:” Cha gia chỉ muốn hỏi ông một câu, ông có tiếp chỉ không?”
Bao Chửng giật lấy ý chỉ trong tay Vương Tiệm, xem lướt qua rồi cho vào lòng, quát:” Người đâu, nhốt Vương Tiệm vào xe tù, đưa về kinh sư.”
Đám nha dịch mặc dù biết thân phận của Vương Tiệm nhưng nhận lệnh không chút do dự, Vương Tiệm không hề phản kháng, để người ta cho vào xe tù, từ đầu tới cuối chỉ cười nhạt.