Chương 104: Thú vui nho nhỏ.
“ Không biết phủ tôn có nghiên cứu tộc phổ trực hệ hoàng tộc không?” Thiết Tâm Nguyên đột ngột chuyển chủ đề:
Sao bỗng nhiên lại nói chuyện này, chằng tiểu tử này nhìn ra cái gì rồi, Bao Chửng thừa nhận Thiết Tâm Nguyên luôn có cái nhìn khác người thường:” Thân là quan lại Đại Tống tất nhiên là biết lai lịch hoàng tộc, thì sao?”
“ Thái tông bệ hạ có chín nhi tử, trong đó có sáu người sinh ngoài hoàng cung, không ai chết yểu. Tiên đế có sáu nhi tử, nhưng năm chết yểu, chỉ còn duy nhất bệ hạ. Bệ hạ có ba nhi tử đều chết yểu, mọi người không tìm hiểu nguyên nhân sao?”
Đây là chuyện trọng đại, Bao Chửng sốt ruột giục:” Nói mau lên.”
“ Thái tông sau khi kế vị sống trong cung hai mốt năm, trong thời gian đó sinh ba nhi tử, toàn bộ chết yểu, những người sinh ra trước đó sống khỏe mạnh ...”
Bao Chửng thất kinh:” Tử bất ngữ quái lực loạn thần.
Nói chuyện với Bao Chửng rất hao tổn tinh thần, không dễ dàng như nói chuyện với Vương Tiệm, vì thế Thiết Tâm Nguyên không dám có chút thiếu nghiêm túc nào:” Không hề liên quan tới thần ma quỷ quái gì hết, mời phủ tôn đi theo học sinh.”
Bao Chửng không như Vương Tiệm, Vương Tiệm căn cứ vào yêu ghét quyết định lời người ta nói có lọt tai không, Bao Chửng thì khác, muốn ông ta tin thì phải có chứng cứ, dù là lời hợp lý hợp tình tới mấy mà chứng cứ không khớp thì ông ta cũng phủ quyết.
Hai người đi vào lều Thiết Tâm Nguyên, y đã chuẩn bị sẵn rất nhiều tài liệu liên quan tới xây dựng, Bao Chửng còn gọi cả đại tượng tới chuẩn bị hỏi rõ ngọn ngành.
“ Hùng hoàng phòng kiến mối mọt, nước chì ép mạch nước, chu sa kính quỷ thần, tất cả đều không có vấn đề ...” Bao Chửng đặt sách xuống đấm bàn nói khẳng định:
Thiết Tâm Nguyên gật đầu, lễ phép chắp tay:” Đúng là thế, học sinh lắm lời rồi.”
Thế nhưng tay Bao Chửng không ngừng run rẩy, tội này quá lớn, không một ai có thể gánh nổi, một khi xác nhận là thật, không biết bao nhiêu công tượng sẽ bị chặt đầu, không biết bao nhiêu quan viên nhà tan cửa nát.
Mà đâu chỉ như thế, hậu quả sẽ phải xử lý ra sao đây?
Thiên đô?
Xây dựng cung điện mới?
Bất kỳ điều nào cũng khiến Bao Chửng không rét mà run.
Thiết Tâm Nguyên từ đầu tới cuối không nói một lời, y chỉ sắp xếp chứng cứ để Bao Chửng tự suy luận thôi:” Từ khi phát hiện bí mật này, học sinh ăn không ngon ngủ không yên, giờ phủ tôn chia sẻ gánh nặng, học sinh nhẹ nhõm hơn nhiều.”
Bao Chửng gian nan nhắm mắt lại, muốn chứng minh được chuyện này không khó, cùng lúc nuôi một lượng thỏ nhất định trong cung và trong trang tử ngoài thành, chỉ cần quan sát sinh sôi của chúng qua vài đời là có đáp án chính xác.
Chỉ là ông ta không có nhiều thời gian như vậy để cầu chứng, chuyện này dù chỉ có một phần trăm khả năng thôi cũng phải toàn tâm toàn lực ứng phó:” Học vấn này ngươi lấy ở đâu ra?”
Thiết Tâm Nguyên đã định nói chuyện này cho Bao Chửng thì phải chuẩn bị trước:” Lúc nhỏ học sinh thích nuôi thỏ, sau nghe kể về những loại đan dược thần kỳ, ao ước nuôi được ra thỏ giống ở cung Hằng, thế là cho chúng ăn chu sa, chì trắng ... Kết quả phủ tôn có thể đoán ra, đàn thỏ tội nghiệp đều chết hết.”
“ Lúc đó học sinh còn nhỏ cho nên cũng không nghĩ nhiều, đến khi xây dựng cung điện này, nghe đại tượng muốn cho chì, chu sa xuống nền nhà mới liên tưởng tới chuyện cũ, từ đó học sinh mới cất công tìm hiểu.”
Bao Chửng cảm thấy sức lực bị rút cạn, xua tay:” Không cần nói thêm nữa, lão phu tự có tính toán, ngươi quên chuyện này đi.”
Nhìn Lão Bao rời đi như người mất hồn, Thiết Tâm Nguyên làm vài động tác thể dục giãn ngực, đám lão già khốn kiếp thời gian qua xỉ nhục mình, giờ thì tiếp nhận ác mộng đi.
Đám quan viên kia sẽ không nói sự thực cho hoàng đế, chỉ khổ sở khuyên hoàng đế tới nơi an toàn làm chuyện khuê phòng vài lần, mà còn đâu tốt hơn nơi có sẵn như Nhũ Sơn này?
Chuyện này có thể gián tiếp chứng minh hoàng cung kỳ thực không phải nơi thích hợp cho người ở.
Vương Tiệm chỉ có thể giúp hoàng để uống thêm sữa trâu thôi, còn muốn hoàng đế tránh xa hoàng cung thì cần đám Bao Chửng, nếu không hòng đế về cung thì uống bao nhiêu sữa trâu cũng vô ích.
Dùng sữa sẽ lọc đi được lượng lớn máu nhiễm chì, nếu hoàng đế cắt hết tóc nhiễm độc tốt đi thì càng tốt hơn, tiếc rằng đó chỉ là suy nghĩ thôi, có đánh chết Triệu Trinh cũng không tùy tiện hủy đi tóc tai phụ mẫu để lại, đó là biểu hiện của cực kỳ bất hiếu.
Dù sao tạm thời mình không cần lo lắng chuyện này nữa.
Triệu Uyển lúc này thả tóc cùng hồ ly chạy trong rừng, lần trước hồ ly tìm được nấm thông, nàng ăn một lần liền mê mẩn thứ nấm dài này.
Mặc dù đã cuối thu, nấm tương đối ít, nhưng nàng vẫn không muốn từ bỏ, suốt ngày xách giỏ dẫn hồ ly và đàn chó của mình đi khắp núi rừng tìm kiếm.
Thiết Tâm Nguyên cũng rất muốn đi cùng nàng, nhưng mà nhìn hai lão ma ma được Phùng Hiền phi phái tới suốt ngày bám sát Triệu Uyển, đành từ bỏ.
Trương ma ma thì lần này xui xẻo rồi, bị đánh một trận không nhẹ, đoán chừng sau khi về Đông Kinh sẽ bị đuổi khỏi cung, có điều bà cũng chỉ không đành lòng rời xa công chúa chứ chẳng lưu luyến gì hoàng cung, nay đang theo Vương Nhu Hoa học cách làm bánh canh.
Triệu Uyển vào rừng tìm nấm kỳ thực chỉ là cái cớ.
Tiểu cô nương tình đầu chớm nở, chỉ muốn cả ngày ở bên Thiết Tâm Nguyên chơi đùa, chỉ tiếc mẫu thân phái người giám thị, chẳng cách nào ở bên nhau.
Thiết Tâm Nguyên tất nhiên không phải loại ngoan ngoãn nghe người ta sắp đặt, vì thế bắt chước trò chơi hay chơi cùng hồ ly, y đem một số món đồ nhỏ giấu trong rừng để hôm sau công chúa đi tìm, công chúa tìm thấy cũng để lại món đồ của mình cho Thiết Tâm Nguyên tìm.
Chỉ là trò chơi đơn giản, nhưng đôi tiểu tình nhân vô cùng mê say, mỗi sáng vào rừng thông chính là thú vui lớn nhất của Triệu Uyển, nghĩ ra thứ làm công chúa cười tít mắt cũng là thú vui của Thiết Tâm Nguyên ở trên ngọn núi buồn tẻ này.
Mới đầu Thiết Tâm Nguyên cầu khẩn mẹ và Trương ma ma làm cho mình làm những con búp bê xinh đẹp theo bản vẽ của y, có thỏ, có gấu, có khỉ, dù sản phẩm làm ra chẳng hề giống bản vẽ, nhưng mỗi lần tìm thấy những con búp bê vải hình thù như trong phim kinh dị vẫn làm Triệu Uyển vui mừng hết sức.
Còn Thiết Tâm Nguyên lần đầu vào rừng tìm được một cái khăn tay, lần thứ hai tìm được một cái tú hoa hài, hôm nay tìm thấy một miếng vải xanh đỏ, mở ra xem thì ra là áo lót.
“ Nha đầu này không thèm giữ ý tứ nữa rồi.” Thiết Tâm Nguyên mồm nói thế nhưng cẩn thận phủi bụi đất dính trên đó, cẩn thận cất trong lòng.