Chương 115: Ma nhân Tây Hạ.
Chiết Khắc Hành xưa tay ngăn những người đó, nhíu mày:” Loại tiểu tử không tôn trọng trưởng bối như ngươi thường có hai loại, một đúng là có gấm vóc trong lòng, không cho người khác vấy bẩn. Hai là loại từ nhỏ được chiều hư, trong lòng chỉ có cỏ dại, ngươi thấy bản thân thuộc loại nào?”
Thiết Tâm Nguyên cười to:” Tiểu tử từ nhỏ theo quả mẫu kiếm sống phố chợ, được gia mẫu dạy cho tính độc lập, không có thói quen dựa dẫm vào người khác, tự thấy mình không phải loại bị chiều hư.”
“ Được, để lão phu cân nhắc phân lượng của ngươi, người đâu, đem Tây tặc mà lão phu chuẩn bị dâng lên cho bệ hạ tới đây.”
Đại hán áo gấm nghênh khách khinh miệt nhìn bộ dạng thanh tú quá mức của Thiết Tâm Nguyên:” Mở to mắt mà nhìn mãnh thú ngươi sắp đối diện.”
Thiết Tâm Nguyên thủng thẳng chắp tay:” Làm phiền thế huynh.”
Đại hán cười lớn rời đi, Chiết Khắc Hành ngồi về ghế của mình, bảo quản gia:” Chuẩn bị cho y một bộ quần áo, lát nữa y sợ đái ra quân, Lão Bao lại trách ta.”
Mọi người cười ầm lên, mấy phó dịch cũng quay đầu đi nhịn cười, thị nữ thì nhìn y với vẻ không đành lòng.
“ Đa tạ trưởng giả ban áo.” Thiết Tâm Nguyên tuy lời nói ngông ngạo, nhưng lễ nghi đúng mực, không ai chê trách được gì:
Thái độ này khiến Chiết Khắc Hành nheo mắt nhìn Thiết Tâm Nguyên lần nữa:” Năm xưa Tào gia cầu khẩn lão phu, lão phu nể tình cho Tào Phương vào quân, kết quả là được hai mươi ngày là hắn chạy mất, tới ngay chưa dám xuất hiện trước mặt lão phu. Tiểu tử, lão phu biết văn nhân các ngươi xem thường võ nhân, để xem ngươi chịu được bao ngày.”
Thiết Tâm Nguyên rót cho ông ta chén rượu:” Tào Phương là cố nhân của tiểu tử, hắn hơi nhát gan, không thích hợp lên trận giết địch, nếu ngài dùng hắn như thế là ngài sai rồi.”
Lần này không ít quan khách không giận mà phì cười, tất nhiên là kiểu cười chế nhạo kẻ ngốc, dám chê bai cách dùng binh của Chiết lão gia tử, không phải ngu ngốc là gì, đám thế gia tử đúng là ngông cuồng tột độ, không biết mình đáng thương thế nào.
Thiết Tâm Nguyên thở dài:” Tào Phương không phải dùng để ra trận, mà để đốc lương, thường nghe Đại tướng quân nhiều năm qua vì lương thảo mà không thể tây tiến, nếu để Tào Phương đốc lương thì đã không còn mối lo này nữa, hắn cần công tích chứ không cần tiền bạc, nhất định lo liệu tốt.”
Chiết Khắc Hành sửng sốt, gật gù:” Đúng là có chút lý ...”
Vừa nói tới đó nghe thấy tiếng rống từ hành lang truyền vào, tiếng rống đầy phẫn nộ bất cam, bên ngoài xuất hiện một cái xe tù che vải đen, không ít người tránh sang bên.
“ Đi vén vải lên nhìn cho kỹ kẻ địch ngươi sắp đối diện, vì kẻ này hơn trăm tướng sĩ của lão phu quyên mình vì nước.”
Thiết Tâm Nguyên thi lễ lần nữa, tới bên xe tù, chẳng chút suy nghĩ giật vải đen ra luôn, năm xưa bảy tuổi y còn cùng đám Xảo Nhi giết một tên, chẳng qua chỉ đến thế mà thôi.
Nhưng cho dù chuẩn bị trước, Thiết Tâm Nguyên vẫn bị người Tây Hạ hùng tráng đó làm giật nảy mình, người này cao phải tới gần hai mét, toàn thân mặc áo da thú như dã nhân tiền sử, bắp tay bắp chân cuồn cuộn ... Hơn nữa, trên cổ hắn không ngờ có hai cái đầu.
Vải vừa vén lên, tiếng bát đĩa vỡ loảng xoảng, tiếng thị nữ la hét, tiếng người xô bàn bỏ chạy liên tiếp truyền vào tai Thiết Tâm Nguyên.
“ Ma nhân!”
Có người gào lên, thế là trong phòng chẳng còn lại mấy người.
Thiết Tâm Nguyên qua bất ngờ lúc đầu thôi, hứng thú vươn cổ tới nhìn đại hán bị xích sắt trói chặt bằng sợi sích đen to lớn, vì có hai cái đầu mà phần vai hắn vạm vỡ hơn người thường nhiều lần, y tới sát cái xa tù, không ngừng cảm thán sự thần kỳ của đấng sáng thế.
Một đứa bé dị dạng có thể sống được ở thời đại này, hơn nữa còn trở thành một chiến sĩ dũng mãnh, dùng hai chữ kỳ tích còn chưa thể diễn ta hết nổi.
Luôn cho rằng người như Bao Tử đã là hiếm có lắm, nay gặp người hai đầu, Thiết Tâm Nguyên phải thừa nhận, Bao Tử thật quá bình thường.
Thông thường thì người dị dạng thế này thì đầu óc cũng có vấn đề, nhưng đại hán trước mắt, nhìn vẻ mặt thì trí tuệ của hắn bình thường tới không thể bình thường hơn.
Tóc dài do bẩn nên hơi xoăn bết lại, da hơi ngăm đen song đúng là chủng người da vàng, chỉ có mắt màu hạt dẻ.
Thấy tên nhóc tí hon trước mắt chẳng hề sợ hãi còn tò mò ngó nghiêng, dũng sĩ Tây Hạ càng nổi giận, cái mồm bên trái há to gầm gừ, còn cái đầu bên phải nhắm mắt.
Âm thanh khàn mà nôn nóng ...
Thiết Tâm Nguyên lúc này hoàn toàn quên mất đây là khảo nghiệm của mình, lấy một bát nước canh lớn trên bàn, dùng thìa múc canh lớn, múc nước canh đưa qua chấn song xe tù.
Cái đầu to hơn không la hét nữa, có chút chần chừ, chỉ là ngửi mùi nước canh thịt nóng hồi cơm ngọt không kìm nổi, nghiêng người tới, cố gắng hết sức để uống nước, cái đầu nhỏ chợt mở mắt ra, vươn đầu đớp cái thìa, ngậm trọng miệng một lúc, ngửa đầu uống hết nước canh.
Thiết Tâm Nguyên lấy cái thìa khác, đút từng thìa nước cho hai cái đầu, đại hán trong lồng không kêu nữa, còn xung quanh càng im phăng phắc, chỉ có tiếng uống nước lép nhép.
“ Ngươi Tây Hạ đều là ác ma, tiểu tử ngươi không sợ sao?” Thật khó miêu tả được sự kinh ngạc của Chiết Khắc Hành lúc này, nhìn Thiết Tâm Nguyên chằm chằm:
Nước canh trong bát chẳng mấy chốc đã hết, Thiết Tâm Nguyên quay lại:” Đại tướng quân đùa sao, người hai đầu thế này, ngàn ngàn vạn vạn người mới có được một thôi, cả thiên hạ e rằng chỉ có một người, ai bảo Tây Hạ toàn người như thế?”
“ Tiểu tử ngươi đúng là thứ dị loại, ngươi hiểu người Tây Hạ bao nhiêu? Từng giết người chưa?”
Như thành bản năng rồi, Thiết Tâm Nguyên nhìn Bao Chửng.
“ Ông ta uống say rồi, không nghe thấy đâu, thân là nam tử hán phải khoái ý ân cừu, thế nào cũng giết một hai người mới được.”
Thiết Tâm Nguyên đặt cái bát canh lên bàn:” Hồi bảy tuổi tiểu tử cùng đám bạn nhỏ giết một người Tây Hạ, là đô ngu hầu gì đó tên là Tế Phong Tư Mộng ...”
Còn chưa nói xong đại hán áo gấm quát ngang:” Nói láo, Tế Phong Tư Mộng là mãnh tướng Tây Bình phủ, nhiều năm qua không nghe thấy tin tức của hắn, nhưng lão tử ở biên châu không hề nghe tin hắn bị giết.”
Thiết Tâm Nguyên mỉm cười:” Các vị ở biên châu tất nhiên không biết, vì hắn bị giết ở Đông Kinh.”