Chương 114: Chiết gia khinh người. (2)
Nghe vậy Thiết Tâm Nguyên mới hiểu lão giả này là ai, một biên tướng có thể khiến Lão Bao tôn kính, trừ Chiết Khắc Hành của Chiết gia quân thì còn ai được.
Khi Tây Hạ xâm nhập Hoành Khánh, ông ta xuất quân từ Hà Đông cứu viện, chiếm lại Gia Lô Xuyên , chém hơn bốn trăm địch, chiêu hàng một nghìn hộ, ngựa và gia súc thu được hơn vạn thớt, vì thế thăng lên tới tri phủ. Triều đình thảo phạt Tây Hạ, Chiết Khắc Hành suất lĩnh bản bộ đi đầu, đại chiến với tù lĩnh Bảo Ngô Lương, tập kích đại phá hai vạn kỵ binh địch, giết chết Bảo Ngô Lương.
Ông ta chính là người trấn thủ Gia Lô Xuyên, dựng tám trại, đa mưu quyết đoán, khắc địch giành thắng, ba mươi năm giữ biên cương, chiến công vô số, ai ai cũng hô "Chết gia quân".
Đại Tống đại chiến với Tây Hạ đa phần kết thúc bằng thất bại, chỉ người này nhiều lần tiến sâu vào Tây Hạ, chẳng những cứu lại rất nhiều bách tính Đại Tống bị Cầm Sinh quân cướp đi, còn ép người Tây Hạ phải lui ra sau Hoành Sơn một trăm dặm.
Khấu đầu với người như vậy, Thiết Tâm Nguyên không hề phản cảm, cung kính quỳ xuống dập đầu:” Hậu sinh tiểu tử Thiết Tâm Nguyên khấu đầu Chiết lão tử, chúc lão nhân gia thọ tỉ nam sơn.”
Chiết Khắc Hành chỉ liếc mắt qua một cái, mặt ngọc môi son, tuấn tú đẹp đẽ, dáng vẻ thế gia công tử đường đường, quay sang hỏi:” Đệ tử của ông à?”
Bao Chửng lắc đầu:” Đây là con tiểu hồ ly, lão phu dẫn y tới để ông đánh giá xem y có thể sống sót được ở biên trấn không?”
Chiết Khắc Hành "ồ" một tiếng, ánh mắt như điện liếc toàn thân Thiết Tâm Nguyên lần nữa, khuôn mặt bị gió cát tây bắc tàn phá giật mấy cái, thấy y vẫn quỳ mọp dưới đất lắc đầu:” Theo gió trở cờ, nghe tiếng mà chạy, sống không thành vấn đề.”
Bao Chửng bổ xung thêm:” Y là Kim Thành huyện nam do bệ hạ ngự phong.”
“ Thế thì chết chắc rồi, dù có chạy về được cũng bị Xu mật viện chặt đầu.” Chiết Khắc Hành giọng thương hại:
“ Lão phu cũng nghĩ thế, nhưng tiểu tử này còn có chút bản lĩnh, chết tiếc lắm.”
Thấy chẳng ai để ý tới mình, Thiết Tâm Nguyên đành từ bò dậy.
Chết Khắc Hành cười lớn:” Ra là thế, cứ tưởng Bao bán than đổi tính đi dự tiệc chứ, được được, ông đã ra mặt, lão phu thế nào cũng phải nể tình. Lão phu cho y việc quản văn tự trong quân, chỉ cần y tới ngày nào thì làm ngày ấy. Hôm nay lão phu phá lệ, trong Tây quân vốn không nhận thứ giá áo túi cơm, vì ông mà nhận lấy một đứa, như thế ông phải uống ba vò ...”
Thấy Thiết Tâm Nguyên nổi giận, Bao Chửng nói tiếp ngay:” Ba vò có là gì, người đâu, mang rượu lên.”
Chết Khắc Hành cười ha hả:” Thống khoái, lão phu liều mạng bồi tiếp.”
Hai vị lão đại đấu rượu với nhau, những khách khứa khác tới chúng mừng xúm quanh cổ vũ, còn thứ giá áo túi cơm như Thiết Tâm Nguyên bị người ta đẩy sang bên.
Lão Bao uống rượu, đây là chuyện lạ, người Đông Kinh ai chẳng biết quy củ không uống rượu bên ngoài của Lão Bao, không xem không được.
Trong đại sảnh tiếng hò reo không ngớt, Bao Chửng uống rượu rất hung, đã hết một vò, khuôn mặt đen giờ đỏ lên, thành màu tím kỳ quái.
Chiết Khắc Hành đặt vò rượu xuống, áo hỉ đỏ rực đã vương đầy vệt rượu, chùi mép nói:” Con bà nó thống khoái thật, Bao bán than, vò nữa.”
“ Bao năm không uống rượu thống khoái thế này, Chiết lão đầu, tiếp đi.”
Nói xong lại bê vò rượu nữa tu ừng ực, hương rượu thơm ngát bay khắp phòng, ngửi cũng biết là rượu ngon.
Vò rượu thứ hai uống hết, Bao Chửng cầm đũa gắp vài món ăn ngấu nghiến, nói:” Chiết lão đầu, vò thứ ba sẽ không làm ông chết chứ?”
Chết Khắc Hành mặt đỏ như Quan Công giọng vang vang:” Say gục sa trường chớ có cười, xưa nay chinh chiến mấy ai về, lão phu còn về được là đại hỉ rồi, chỉ là hoài niệm rượu nho Lương Châu, rượu ngon như vậy mà rơi vào tay di địch, thật lãng phí.”
“ Nào, Bao bán than, làm vò nữa, uống hết vò này chúng ta gạch bỏ chuyện ông chém ấu tử của lão phu.”
Bao Chửng cười lạnh phất tay:” Uống rượu với ông là một chuyện, lão phu chém ấu tử của ông là chuyện khác, lão phu không thẹn với lòng, cần gì ông tha lỗi.”
Chết Khắc Hành nổi giận:” Được, nếu thằng tiểu tử mà ông tiến cử nếu phạm quốc pháp giống ấu tử của lão phu, lão phu ngay lập tức chém đầu y, dùng vôi bột ướp, mang tới trước mặt ông.”
Không khí trong phòng đột nhiên thay đổi, xung quanh im re, không ai dám hò hét nữa.
Bao Chửng ợ hơi rượu:” Hai quân đối trận, quân pháp hàng đầu, nào, Chiết lão đầu đừng rườm ra nữa, uống ....”
Mặc dù biết Lão Bao muốn tốt cho mình, nhưng Thiết Tâm Nguyên cực kỳ ghét cảm giác bị người ta tùy ý bài bố, nhưng không cam lòng thì sao, y bị người ta tính kế rồi, muốn thoát không dễ.
Trước đó y có bảy tám cách thoát khỏi vận mệnh, nhưng "được" Lão Bao khổ tâm "giúp đỡ", giờ chỉ còn cách vào trong quân thôi.
Ba vò rượu uống hết, đại sự đã định! Giờ hay rồi, nếu Thiết Tâm Nguyên dùng những biện pháp trốn tránh của mình, bản thân mất mặt chẳng có gì, Lão Bao e xấu hổ với toàn thiên hạ.
Trong mắt mọi người Lão Bao hi sinh rất lớn để giúp mình cầu sinh.
Rốt cuộc cả hai lão già không chịu chết đều lão đảo, được phó dịch dìu nằm xuống giường.
Trong đại sảnh, trong rạp tửu yến bắt đầu, có màn đầu rượu giữa Lão Bao và Chiết Khắc Hành, khách khứa ai nấy phóng túng hơn nhiều, phó dịch thị nữ qua lại bê thức ăn lên liên tục.
Thiết Tâm Nguyên một mình ngồi trong góc uống từng chén từng chén rượu một, uống càng nhiều đầu óc càng tỉnh.
Lão Bao vốn nằm trên giương nghỉ ngơi, chợt mở mắt ra nói:” Lão phu tin với trí tuệ và thủ đoạn của ngươi có thể tránh được tai kiếp này, nhưng định trốn tránh cả đời à? Tin lão phu đi, trốn tránh chưa bao giờ là cách hay đâu.”
Nói xong những lời này vỗ vỗ cánh tay Thiết Tâm Nguyên vài cái rồi lăn ra ngủ, ông ta say thật rồi.
Chiết Khắc Hành loạng choạng đi tới bên cạnh, thấy Bao Chửng ngáy như sấm, cười ha hả:” Bao bán than, bao bán than, vì một tên giá áo túi cơm mà ông cũng có ngày này, ha ha ha ...”
Thiết Tâm Nguyên đặt cạnh chén rượu xuống:” Chiết công nói thế là sai rồi.”
Giọng y rất lớn khiến xung quanh đầu nghe thấy, một tên tiểu tử mà dám bác lời Chết lão gia tử ngay trước mặt mọi người, hành động cực kỳ vô lễ, không ít thân hữu của ông ta đứng dậy, bọn họ đều là võ tướng rất nóng tính.