Chương 117: Người bạn mới. (2)
Nói chuyện với cái đầu to vất vả hơn nhiều, nhưng đủ hiểu tình cảnh huynh đệ của bọn họ, thì ra hắn chẳng phải là mãnh tướng trong quân Tây Hạ gì hết, mà vốn là thợ săn sống ở Hoành sơn.
Khi Đại Tống và Tây Hạ giao chiến, hủy nhà cửa của hắn, hắn lưu lạc trong núi, vì tướng mạo quái dị, người Tây Hạ gặp phải cũng muốn giết, gặp phải người Tống cũng bị người ta chém ... Vì mạng sống huynh đệ họ giết không ít người.
Cuối cùng lọt vào tay Chiết gia quân.
Thiết Tâm Nguyên rất thông cảm với hoàn cảnh của A Đại, A Nhị, dù họ giết không ít người Chiết gia quân, cũng thấy không phải lỗi của họ.
Nếu mình rơi vào cảnh đó còn điên cuồng hơn.
“ Thiết gia hiền chất có ý kiến gì với đề nghị của lão phu không?” Giọng Chiết Khắc Hành vang lên bên cạnh:
“ Không ý kiến gì!” Thiết Tâm Nguyên trả lời cực kỳ thống khoái, chẳng cần biết hai người vừa rồi thảo luận gì, dù sao y có suy nghĩ của riêng mình, cách làm của riêng mình:
Với lại người ta rõ ràng đã đạt thành nhất trí, y tội gì làm nhân tố phá hoại, nếu trực tiếp đứng lên chửi mắng hai người họ coi mình là quân cờ, tất nhiên là sướng miệng, sau đó thế nào, trở mặt à?
Mà Thiết gia còn đáng tin hơn tất cả tiêu cục có thể tìm được ở Đông Kinh.
Thực ra không khó đoán, từ hôm nay trở đi, phạm vi bao phủ quân sự của Chiết gia quân sẽ có thêm Kim Thành huyện, chỉ cần kỵ binh của Chiết gia quân xuất hiện ở đó, loại xâm nhập quấy nhiễu nhỏ lẻ sẽ biến mất.
Hiện giờ các bên đều đang dưỡng sức, trong thời gian ngắn sẽ không có chiến dịch lớn, một khi quân đội nam chinh quay về, biên cương sẽ càng thêm vững trãi.
“ Thiết gia hiền chất, lão phu thấy phẩm cấp của ngươi nên tăng lên ngũ phẩm, thế nào?” Chiết Khắc Hành thấy Thiết Tâm Nguyên phối hợp, vuốt râu nói:
Thiết Tâm Nguyên quay sang vái thật sâu:” Đa tạ bá phụ nâng đỡ, Thiết Tâm Nguyên cảm kích vô cùng.”
Bao Chửng thở phào, ông ta chỉ lo tính ương ngạnh của Thiết Tâm Nguyên phát tác làm hỏng chuyện, bảo Chiết Khắc Hành:” Bảo vệ y cho tốt.”
Chiết Khắc Hành cười lớn:” Tất nhiên rồi Chiết gia quân không thiếu dũng sĩ thiện chiến, chỉ thiếu mưu sĩ như Thiết hiền chất, lão phu sẽ nâng niu như trâu báu.”
Bao Chửng chỉ cái lồng lớn:” Ma nhân là kẻ không lành, tuyệt không thể hiến lên bệ hạ, nhưng tiểu tử ngươi liệu chế ngự được hắn không, nếu không phải giết trừ hậu họa.”
“ Tiểu tử vừa mới nói chuyện với hắn, người này không chỉ biết ngôn ngữ Đại Tống, còn biết văn tự của chúng ta, tất nhiên không phải man di nữa, chỉ cần cho mặc quần áo Đại Tống, dạy thêm lễ nghi, sẽ là người Tống, không phải là tai họa.” Thiết Tâm Nguyên cương quyết nói:
Bao Chửng nhíu mày:” Hắn là ma nhân.”
“ Thì cũng là ma nhân Đại Tống, nếu dùng bề ngoài mà luận, phủ tôn thấy tiên tổ trong truyền thuyết có ai giống chúng ta không? Tần Thủy Hoàng có mũi ưng, mồm chim, Lưu Bị có hai cánh tay dài như vượn ...”
Bao Chửng sợ Thiết Tâm Nguyên nói tiếp sẽ lôi vị nào của Tống triều ra, xua tay: “ Được rồi, được rồi, tùy ý ngươi, nhưng nếu hắn gây chuyện thì đừng trách lão phu hỏi tội ngươi.”
Sau đó phất tay tiếp tục cùng Chiết Khả Hành thảo luận đại sự.
Nếu như đã là người, lại còn được học hành tử tế, mà lại bị dùng xích sắt trói nhốt trong lồng như chó, thì đó là sự xỉ nhục lớn.
Chẳng trách khi hỏi tới xuất sứ học vấn A Nhị lại ngậm miệng lại.
Trong ánh mắt kinh khủng của Chiết Khả Hành, Bao Chửng, Thiết Tâm Nguyên đòi chìa khóa lồng, cởi xích trên người A Đại, A Nhị, còn đá đít phó dịch Chiết gia, bảo chúng chuẩn bị nước nóng.
Thoát khỏi sự trói cuộc, A Đại rời cũi gầm một tiếng rung chuyển trời đất, A Nhị cúi đầu nhìn Thiết Tâm Nguyên nhỏ xíu như gà con, chắp tay một cái, quay sang Chiết Khắc Hành:” Ngươi hủy nhà cửa của ta, xỉ nhục ta ta ngàn dặm, ta cũng giết người của ngươi, như vậy coi như hai bên không nợ nần gì nhau nữa.”
Chiết Khả Hành hừ một tiếng quay đi không thèm để ý, lúc bị bắt tên này chỉ gầm gừ, chưa từng nói với ông lời nào, bây giờ nói năng đâu ra đó.
Thiết Tâm Nguyên cười híp cả mắt, vỗ vỗ chân hắn:” A Nhị, huynh và A Đại đi tắm rửa thay quần áo, ta đang sốt ruột muốn cho hai huynh thấy sự phồn thịnh của Đông Kinh đây. Này nhé bánh thịt nhà Tào bà bà tuyền thừa ba đời, nhất định phải ăn, bánh canh mẹ ta làm cũng là số một Đông Kinh đấy ...”
A Đại cười ngốc nghếch, A Nhị tuy gật đầu nhưng vẻ lo lắng khó che dấu.
Bao Chửng thấy người này vừa rồi nói chuyện với Chiết Khắc Hành rõ ràng biết lý lẽ, không hiểu vì kỳ nhân nào không chê bai lại dạy bảo hắn, hỏi:” Sư thừa của ngươi là ai?”
A Nhị ôm quyền nói:” Gia sư tự xưng là Nhàn vân dã học ông, mười năm trước đã qua đời.”
Kẻ ngốc cũng nghe ra hắn nói dối, còn là bị Bao Chửng ép nói dối.
Bao Chửng không truy hỏi thêm, gật đầu đi theo Chiết Khả Hành, bọn họ nhìn ra bây giờ toàn bộ sự chú ý của Thiết Tâm Nguyên đã đặt ở ma nhân rồi, không có tâm tư nghĩ chuyện khác nên kệ y.
Thiết Tâm Nguyên càng mừng, thúc giục A Đại A Nhị đi tắm, còn dốc túi tiền ra kiểm tra, xem có đủ hai người rưỡi bọn họ ăn chơi một chuyến ở Đông Kinh hay không?
Chiết Khả Đại nhắc nhở:” Thế huynh, với bộ dạng của chúng, một khi xuất hiện trên đường phố là gây hỗn loạn lớn, làm sao còn chơi bời được, thế huynh nghĩ có tửu quán nào chịu cho chúng vào à ...”
Thiết Tâm Nguyên thần bí nói:” Đợi họ tắm rửa thay y phục xong, ta ắt có kế.”
Cha con Chiết Khắc Hành là người bất ngờ nhất về biến hóa của ma nhân, bọn họ chỉ biết ma nhân dũng mãnh vô cùng, tả xung hữu đột trong quân trận của mình, giết người dễ như trở bàn tay, hành vi không khác gì thú dữ, ấy vậy mà giờ biến thành quân tử lễ số.
Thiết Tâm Nguyên có vẻ phấn khích lắm, còn bảo quản gia kiếm một cái ruột tượng, y lấy kéo cắt cắt tỉa tỉa ruột tượng một hồi, sau đó nhét bông vào.
Đợi khi đám A Đại tắm rửa xong, vứt bỏ tấm áo da thú dính máu, thay trang phục người Tống, lần nữa đi ra đại sảnh, ngay cả đám nha hoàn nhát gan cũng không thấy hai người này có gì đáng sợ nữa, tất nhiên một người mọc hai cái đầu vẫn hơi kỳ quái một chút.
Thiết Tâm Nguyên lấy ruột tượng mình chuẩn bị trước chụp lên đầu A Đại, chỉnh lý một chút, thế là trung niên văn sĩ mặt trắng nho nhã vác một cái ruột tượng lớn trên cai xuất hiện trước mặt mọi người.
Từ thân hình cao lớn ra thì cách ăn mặc này ở Đông Kinh nơi tụ tập đủ chủng loại người tới làm ăn thì cũng không tính là quá quái dị.