Chương 137: Uy hiếp tới từ Đặng bát gia.
Khi Thiết Tâm Nguyên theo Tô Mi lên đài cao, ánh mắt chưa từng rời vị Đặng bát gia này, thầm thở dài trong lòng, đám Tiểu Xảo Nhi hai lần lẻn vào kho rượu nhà người ta không bị bắt, đúng là may mắn.
Đặng bát gia tủm tỉm cười tới trước mặt Tô Mi:” Tiểu nương tử hôm nay tới lấy rượu cho Tô ông à?”
“ Hôm nay Tô Mi tới trộm rượu.” Cho dù đối diện với một thương cổ thấp kém, Tô Mi vẫn uyển chuyển nhún mình thi lễ, thể hiện gia giáo cực tốt làm Thiết Tâm Nguyên nghiến răng ken két:
Đặng bát gia ngớ người, lập tức hiểu ra:” Nhìn vị lang quân này khí vũ bất phàm, nhất định là vị hôn phu của Tô nương tử rồi, tốt, tốt lắm, đúng là tuấn tú phong độ. Lão phu chỉ không hiểu, Tô nương tử định trộm rượu ra sao, nói cho lão phu, lão phu đuổi tửu bảo đi cho nương tử thuận tiện hành sự.”
Tô Mi cười duyên:” Tô Mi không dám nhòm ngó rượu của ngài.”
“ Xem ra là nhóm ngó rượu của Tô ông rồi, ài dà, nữ sinh hướng ngoại, cổ nhân chẳng lừa ta.”
Thiết Tâm Nguyên thấy Đặng bát gia bề ngoài thô hào mà mồm mép ứng phó lưu loát, thầm phát sầu, loại tiếu diện hồ này khó đối phó nhất, ông ta hoài nghi cả Tô Mi nói gì người khác.
Hẳn bây giờ thủy đạo dưới hầm rượu đã bố trí đầy cạm bẫy, đám Tiểu Xảo Nhi nếu không biết kiềm chế, hậu quả không dám tưởng tượng, trước đó mình nghĩ quá đơn giản.
Không biết đám Tiểu Xảo Nhi có để lộ sơ hở gì không?
Cần phải giải quyết chuyện này trong thời gian ngắn, nhưng ra tay từ đâu?
Đầu mải nghĩ chuyện, mắt không chú ý nhìn đường, bị một hán tử áo lám xô ngã chổng vó.
Dương Hoài Ngọc nổi giận tóm cổ áo hán tử:” Ngươi đi đắng kiểu gì thế, cả trẻ con cũng xô ngã.”
Hán tử rồi rít chắp tay:” Thực sự là đi vội quá không nhìn thấy, xin nhân huynh thông cảm.”
Người ta xin lỗi rồi, Dương Hoài Ngọc đành hậm hực buông tay, đỡ Thiết Tâm Nguyên lên, đuổi theo Tô Mi đã đi xa.
Thiết Tâm Nguyên không ngừng quay đầu nhìn hán tử kia, mày nhíu chặt.
Đài cao của Tôn Dương chính điếm nói đơn giản cho dễ hình dung thì chính là ban công tầng hai nhưng được mở rộng kinh người, thậm chí diện tích to hơn cả lầu bên trong, làm riêng cầu thang để lên xuống, nơi này chỉ đặt vài bài, cách nhau khá xa, lại xếp chậu cảnh đẹp đẽ ngăn cách, ngồi đây thưởng thức rượu, đúng là có ý vị đặc biệt.
Một kẻ toàn thân đầy mùi lợn thối tới đây làm gì? Vì sao một người thường xuyên tiếp xúc với lợn lại có thể mặc áo lụa?
Tên này bước đi nghênh ngang làm người ta có cảm giác hắn là võ tướng, nhưng mùi lợn đã bán đứng hắn, kẻ này hẳn là đồ tể.
Thiết Tâm Nguyên thò đầu ra ngoài lan can đài cao nhìn xuống, thấy những chiếc xe ngựa đưa rau củ đang buộc ở cọc gần lầu cao, đám hỏa kế đang qua lại nhập hàng, tên đồ tể đó dù đưa thịt cũng không cần lên đài cao, mà Đặng bát gia cũng không cho hắn lên.
Dương Hoài Ngọc cần Tô Mi dẫn theo mới lên được đài cao của Tôn Dương chính điếm, bằng vào cái gì mà một hán tử toàn thân mùi lợn lại nghênh ngang đi vào, nếu mùi khác thì Thiết Tâm Nguyên không có mấy kinh nghiệm chứ mùi lợn thì y quá quen thuộc rồi, một đứa bé mấy năm trời chơi đùa trong chuồng lợn, không thể nhầm.
Tô Mi thấy Thiết Tâm Nguyên cứ nhìn đâu đâu, lấy đốt ngón tay khẽ gõ bàn:” Không phải ngươi muốn uống rượu à, uống đi, cơ hội cho ngươi uống loại rượu này không nhiều đâu.”
“ Vậy bài từ kia ta tặng cho cô được không, cũng chỉ tiểu nương tử xinh đẹp thông tuệ mới xứng bài từ này.”
Có thể nhìn ra câu này có sức dụ hoặc lớn với Tô Mi, nàng xoắn chặt khăn tay, nhìn Dương Hoài Ngọc cầu cứu.
Thiết Tâm Nguyên kệ nàng, cầm đũa lên gắp rau ăn, sáng nay ăn một bát thịt dê lớn, tới chiều đã không còn gì nữa.
Mùa đông ăn rau không khác gì ăn bạc, nhất là loại rau xam này, căn bản không cần làm chín, chấm ít tương cho vào miệng ngon ngọt khó tả.
Thế là thoáng cái toàn bộ rau sam vào bụng Thiết Tâm Nguyên, giờ y rất hài lòng với khẩu vị của mình, suốt ngày ăn cá thịt mà chẳng béo ra tì nào, không giống Thủy Châu Nhi, thằng bé đó trước kia ăn không đủ no, nên trông như cây giá đỗ, vậy mà nửa năm thôi đã thành thằng bé béo tròn.
Nói tới Thủy Châu Nhi thì thằng bé béo đó không ngờ phân biệt tốt xấu nhờ mùi vị thật.
Thiết Tâm Nguyên và Tiểu Xảo Nhi vì phân biệt thật giả đã làm rất nhiều thí nghiệm, tới cả khi bịt mắt nó cho ngửi người chết trong quan tài mới thôi.
Kết quả thằng bé báo đó rùng mình hai ngày, đái dầm năm ngày mới khôi phục bình thường.
Từ đó trở đi người phủ trách mở cửa là Thủy Châu Nhi,
Tới bây giờ Thiết Tâm Nguyên vẫn không sao hiểu được Thủy Châu Nhi lại có thể ngửi ra mùi người xấu từ Hoa bà bà hay tới nhà dạy mấy tiểu nữ hài thêu thùa, tới khi điều tra mới biết nó đúng.
Nhờ mối quan hệ của Dương Hoài Ngọc ở quan phủ tìm ra sự thực Hoa bà bà đã bán không dưới bốn chục thiếu nữ, may, chứ nếu đám Tiểu Nhu Nhi còn coi Hoa bà bà là người có thể giãi bày tâm sự, sau này bị người ta bán còn đếm tiền hộ.
Hay big nó còn nhỏ, linh trí chưa bị che lấp? Thiết Tâm Nguyên cũng thấy mình còn nhỏ, nên cũng học Thủy Châu Nhi ngửi đủ thứ, kết quả chỉ làm bản thân ngộ độc mùi thì chẳng có thu hoạch gì.
Trong khi Thiết Tâm Nguyên đang miên man suy nghĩ thì Tô Mi cũng trải qua một lần khiêu chiến đạo đức lớn nhất trong đời.
Nàng khẳng định bài từ kia chưa bao giờ nghe qua, thân là người yêu thích thi từ giữa kinh thành, khúc từ tuyệt diệu mà nàng chưa từng nghe là không hề có.
Nhất là câu "Một mình đợi bên cửa sổ, ngô đồng dưới mưa, hoàng hôn thánh thót nhỏ giọt", càng miêu tả khuê oán tới cực hạn, từ ngữ thanh lệ như thế làm sao có thể làm ra từ tên nhóc như con ếch xanh này được.
“ Nói thật đi, bài Thanh Thanh Mạn ngươi nghe được từ đâu, đừng lừa ta.”
Thiết Tâm Nguyên ăn miếng rau cuối cùng, chép miệng nói:” Tối qua ở nhà một mình buồn chán, dựa vào cửa sổ nhìn cây lê ngoài sân chỉ còn lác đác vài phiến lá rụng dần, lòng buồn bã, thế là thuận miệng đọc ra, sao, không thích à?”
Tô Mi nghe thấy tiếng răng mình nghiến vào nhau, quay sang Dương Hoài Ngọc chỉ biết cắm mặt uống rượu:” Huynh đã bao giờ nghe thấy bài từ này chưa?”
Dương Hoài Ngọc lắc đầu:” Muội là đại hành gia còn chưa từng nghe thấy, một kẻ thô lỗ như ta thì nghe đâu ra? Có điều Nguyên ca nhi không bao giờ hại bằng hữu, y nói tặng muội thì nhất định do y viết, nếu không muội đọc ra sẽ bị người ta cười cho, hậu quả nghiêm trọng như thế, sao y không hiểu.”
“ Thách y cũng chẳng dám, song loại dám viết diễm từ cho muội, nói không chừng dám làm thật.”