Chương 117: Đặt cược linh hồn
Hóa ra mình lại có giá trị cao như vậy? Đứng đầu bảng? Không người có thể địch?
Mặc dù biết là không nên, thế nhưng Liễu Bình vẫn cảm thấy mừng thầm trong bụng.
Vương Vi quay đầu liếc nhìn về phía hắn, cười nói: "Nhìn được sao? Chúng ta cũng có thể thu người bên trong tới làm việc cho công ty... dưới hình thức nô lệ."
"Thế nhưng tại sao bọn họ lại nguyện ý làm nô lệ cho chúng ta chứ?" Liễu Bình hỏi.
"Thẻ bài." Vương Vi nói.
Liễu Bình bật cười, ca ngợi: "Thật lợi hại."
Đê tiện.
Các ngươi lại dám đặt ta tại vị trí đầu tiên trong bảng nô lệ?
Nhưng nói như vậy, Thẻ bài sư chính là chủ nô sao?
"Thẻ bài có lực lượng vô tận, đại biểu cho một loại tầng cấp nào đó, là quy tắc mà ngay cả Thần linh đều công nhận, thế nhưng rất khó mới có thể trở thành Thẻ bài sư." Vương Vi nói.
"Làm cách nào mới có thể trở thành Thẻ bài sư?" Liễu Bình hỏi.
Vương Vi đang định trả lời, lại có giọng máy móc vang lên:
"Quản lý Vương, tiểu đội chiến thuật tinh nhuệ khu C đã hoàn thành tập kết, đang chờ đợi mệnh lệnh của ngài."
Cánh cửa bên hông đại sảnh mở ra.
Trong đó là một bãi đỗ máy bay rất rộng rãi.
Mấy chục người mặc đồng phục chiến đấu đứng thành đội ngũ, đứng nghiêm, nhìn về phía Vương Vi.
Nụ cười trên mặt Vương Vi càng tươi tắn hơn.
Ai không thích bọn thuộc hạ có thể chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ đây?
Vì làm cho tất cả mọi người đều biết sở thích này của mình, cái giá phải trả là mười lăm mạng người.
Cũng may đáng giá.
Vương Vi nói với mười mấy nhân viên vũ trang kia:
"Đã thông qua kiểm nghiệm, tình báo là thật."
"Các ngươi hãy đi theo Người gác đêm, lập tức khởi hành, đêm nay giữ vững Ám Vụ trấn, đừng để nó bị thế giới Tử Vong nuốt mất, thuận tiện điều tra tình huống trong màn kịch đầu tiên."
"Hai mươi phút sau, đoàn đội xây dựng thị trấn sẽ chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ phụ trách công việc xây dựng lại cùng thăng cấp Ám Vụ trấn, mà nhiệm vụ của các ngươi là phải giữ vững buổi tối hôm nay... cả đêm đều phải dựa vào các ngươi."
"Rõ chưa?"
Đám người đồng thanh đáp: "Rõ!"
Vương Vi vẫy tay, một chiếc phi thuyền nhanh chóng hạ xuống trên sân.
Cô xoay đầu nhìn về phía Liễu Bình, nghiêm túc nói: "Liễu Bình, thân là Người gác đêm lại làm cho Ám Vụ trấn thất thủ, đây là trách nhiệm của cậu; thế nhưng cậu lại có được tin tình báo có giá trị lớn, chờ cậu hoàn thành nhiệm vụ dẫn đường lần này, ta sẽ miễn hình phạt cho cậu, thậm chí còn ban thưởng, nghe rõ sao?"
"Rõ." Liễu Bình nói.
"Cuối cùng, cậu còn câu hỏi nào nữa không?" Vương Vi hỏi.
"À thì vẫn còn một câu." Liễu Bình chần chờ, nói.
"Nói." Vương Vi dứt khoát nói.
"Ta có thể trở thành Thẻ bài sư sao?" Liễu Bình hỏi.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Liễu Bình phát hiện vẻ mặt của đám người này đều rất kỳ lạ.
Bỗng nhiên...
"Ha ha ha ha ha!"
"Ha ha ha ha ha, thằng nhãi này thật sự ngu xuẩn!"
"Không hổ là người tới từ hoang dã."
"Nghe nói là người nhặt rác, ha ha ha, thật sự là quá thú vị."
"Đúng là một trang giấy trắng mà."
"Quá ngu muội, dốt nát."
Đám người cười lên ha hả.
Liễu Bình thì rất khó hiểu, không khỏi nhìn về phía Vương Vi.
Vương Vi cũng bật cười nói: "Phải vượt qua vô số thử thách của Thần linh, mới có cơ hội trở thành Thẻ bài sư, đây là một chuyện cực kỳ nghiêm túc, dưới tình huống bình thường, cậu cần lượng cống hiến cho công ty rất nhiều, còn cần người tiến cử mới được."
"Thì ra là vậy, là ta nghĩ quá đơn giản." Liễu Bình thở dài nói.
Bỗng nhiên, có một giọng nói từ xa truyền tới:
"Cậu thật sự muốn trở thành một Thẻ bài sư sao?"
Liễu Bình và Vương Vi cùng nhìn lại, thấy được một người đàn ông mặc trường bào tu sĩ đi về phía bọn họ.
Mắt Vương Vi sáng lên, dịu dàng cười nói: "La Sinh! Làm sao mà anh lại ăn mặc kiểu này? Lại định đi vào trong thế giới Tu Hành sao?"
"Chuyện của Lý Trường Tuyết là sai lầm của ta, ta nên đi vào xem, rồi nghĩ cách đền bù sai lầm."
La Sinh nói, gật đầu với Liễu Bình.
"Không nghĩ tới nhanh như vậy lại gặp được anh, lúc đầu còn tưởng cần thời gian rất dài nữa." Liễu Bình nói.
"Ta đã xem bói một lần, phát hiện mình và cậu có một vài vướng mắc không tốt lắm... ta đoán rằng không trả cho cậu đầy đủ, bởi vậy vận mệnh mới có thể mang tới cho ta báo hiệu khó hiểu cùng tối tăm." La Sinh nói.
Liễu Bình sững sờ nhìn hắn ta, vẻ mặt hiện lên sự ngỡ ngàng.
Cái gì vậy, ngươi đang lo lắng vớ vẩn gì đó, rõ ràng là ta đã hại ngươi, về sau ngươi sẽ không sao cả mà!
La Sinh nhìn chằm chằm hắn, bỗng nhiên nói với vẻ thoải mái: "Tuổi của cậu còn rất trẻ, đương nhiên không hiểu sự nguy hiểm trong đó, thế nhưng ta quyết định sẽ bồi thường thêm cho cậu để trả ơn cứu mạng, dùng điều này chặt đứt vướng mắc giữa chúng ta."
Hắn ta lấy một quyển sách dày ra, đặt trước mặt Liễu Bình.
"Ở đây ta tiến cử Liễu Bình, dùng hắn và công lao của ta dâng hiến cho Nữ thần Thống Khổ, khẩn cầu Nữ thần mở ra thử thách linh hồn dành cho hắn."
Xung quanh đều yên tĩnh.
Hầu như tất cả mọi người đều trở nên đờ đẫn.
Quyển sách kia tản ra từng tầng ánh sáng, yên lặng lơ lửng trước mặt Liễu Bình.
Trên người Vương Vi bỗng tản ra cảm giác uy nghiêm.
Cô ta trở nên nghiêm túc, mở miệng nói: "Nữ thần bận chiến đấu với ác thần, chỉ sợ không có thời gian tự mình giáng lâm, sai ta mở ra thử thách linh hồn dành cho hắn."
"Làm phiền cô." La Sinh liếc mắt ra ý về phía Vương Vi.
Vương Vi đi tới trước mặt Liễu Bình, nâng cánh tay của hắn lên, đặt nó lên quyển sách.
Liễu Bình thấy được từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trước mắt:
[Một loại đặt cược linh hồn cực kỳ khắc nghiệt đã xuất hiện:]
[Nếu ngươi thành công vượt qua thử thách, ngươi sẽ được chúng thần công nhận, từ đây sẽ có tư cách trở thành Thẻ bài sư.]
[Nếu như thất bại, linh hồn của ngươi sẽ thuộc về Nữ thần Thống Khổ, ngươi sẽ trở thành nô lệ của nàng tới tận vĩnh hằng.]
Liễu Bình âm thầm hỏi: "Có người vượt qua loại thử thách này sao?"
Lại có từng hàng chữ nhỏ nữa xuất hiện: [Mặc dù khắc nghiệt, thế nhưng đây đúng là quy tắc do chúng thần công nhận, mỗi một triệu người khiêu chiến thì thỉnh thoảng cũng sẽ có một người thành công.]
[Thông qua việc phân tích các pháp tắc liên quan, bản Danh Sách biết được những sự thật sau:]
[Có rất nhiều loại đường tắt có thể trở thành Thẻ bài sư.]
[Thứ mà ngươi đối mặt, là một loại hà khắc nhất.]