Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 178: Andrea

Chương 178: Andrea
Hắn hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói: "Tới đi! Ngươi đã từng cứu ta, hiện tại tới lượt ta giúp đỡ ngươi!"
Nói xong, hắn vươn tay ra.
Cô bé kia cúi đầu xuống, lại nâng lên, lộ ra một nụ cười xán lạn.
"Được, cùng lắm thì cùng nhau bị ăn mất!"
Nàng vươn tay ra, đặt bàn tay của mình lên tay Liễu Bình.
Yana yên lặng xuất hiện giữa hai người, nhẹ giọng niệm chú: "Dựa vào lực lượng của ta, dùng pháp tắc vĩ đại của Thần trụ Vĩnh Dạ, tạo dựng khu vực dung thân cho Anh linh bên trong Vĩnh Dạ."
Nàng vung vẩy chiếc roi trên tay, phác họa trong hư không từng tia sáng xanh sẫm.
Những tia sáng này cùng bay tới xung quanh người cô bé kia, hóa thành khung thẻ bài.
"Thả lỏng, rất nhanh là được." Yana nói.
"Vậy ta chính là vị Anh linh đầu tiên của Liễu Bình, Liễu Bình, ngươi cần đối xử tử tế với ta, nghe được sao?" Cô bé lại hơi căng thẳng nói.
"Yên tâm đi, từ khi ta tu đạo tới nay đã giết qua hàng chục ngàn kẻ địch, thế nhưng trong số đó chỉ có năm mươi mốt là phái nữ mà thôi." Liễu Bình nói với giọng chân thành.
"Ta có thể đổi ý sao?" Cô bé nói.
"Bắt đầu!" Yana quát lớn một tiếng.
Từng luồng sáng màu xanh sẫm lặng yên lơ lửng giữa không trung, đóng khung cô bé này vào trong đó.
Ngay sau đó, bốn tia sáng màu xanh lá hóa thành khung thẻ bài, dần dần hóa thành màu đen, mà cô bé kia thì có thần thái rất sống động ở trên trang giấy...
Một tấm thẻ bài, hoàn thành!
Tấm thẻ bài trong Vĩnh Dạ này bay trở lại vào tay Liễu Bình.
Liễu Bình mới đưa thẻ bài lên quan sát một cách tỉ mỉ.
Trên tấm thẻ này có vẽ trời xanh mây trắng, trên dãy núi phía xa còn có các loại hoa cỏ nở rộ, mà cô bé kia thì đứng cạnh một khóm hoa, trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào.
Giọng nói của cô bé truyền ra từ thẻ bài: "Hóa ra bộ bài của ngươi có tên là 'Hoan Nhạc'!"
"Đúng vậy, đây là nguyện vọng từ tận đáy lòng của ta." Liễu Bình nói.
Cô bé nói: "Khi ngươi đặt tên bộ bài là 'Hoan Nhạc', cảnh tượng trên bộ bài của ngươi đều thiên hướng về sắc điệu thoải mái sáng lạn, ta sẽ ở trong cảnh tượng mà ta hằng mơ ước."
Cô bé nói xong, nhìn về phía ngọn núi xa xa cùng bụi hoa.
Nàng dạo bước trong bụi hoa, bỗng vươn tay ra, hái một đóa hoa tươi cài trên tóc, quay người mỉm cười nói: "Cám ơn ngươi, Liễu Bình, tên thật của ta là Andrea."
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt Liễu Bình:
[Anh linh trong Vĩnh Dạ mà ngươi triệu hồi: Andrea.]
[Cô bé đã công nhận ngươi.]
[Cô bé cho phép ngươi triệu hồi ra, từ đây trở thành thẻ bài Anh linh đầu tiên của ngươi, vì ngươi mà chiến.]
Ngay sau đó, tất cả dị tượng đều biến mất.
Liễu Bình phát hiện bản thân mình lại trở về trong hoang dã.
Trên tay mình, còn có một tấm thẻ bài mà mình chưa thấy qua.
Cô bé đứng tại trung tâm tấm thẻ, mỉm cười về phía hắn, quay người chạy lên ngọn núi phía xa.
Nơi đó, có một ao nước trong veo.
Liễu Bình nhẹ nhàng thu hồi thẻ bài, cẩn thận cất giữ nó trong ngực.
"Ngươi cần một quyển sách thẻ... chờ giải quyết xong chuyện nơi đây, chúng ta hãy đi tới cứ điểm do Ngân hàng Ngục Diễm thành lập, giúp ngươi mua một quyển sách thẻ tốt nhất." Yana nói.
Liễu Bình đưa tay đặt tại ngực làm động tác rút thẻ...
Thẻ Thằng hề bị rút ra, mà hắn lại khôi phục dáng vẻ ban đầu.
"Ừ, đầu tiên phải bình an vượt qua nửa đêm hôm nay, lại đi thế giới Tu Hành, tranh thủ đêm nay giải quyết toàn bộ mọi chuyện." Liễu Bình nói.
"Sau đó chúng ta lập tức rời đi." Yana nói với vẻ lo lắng.
Liễu Bình liếc nhìn nàng, gật đầu, lấy một cái tai nghe ra đeo lên, hỏi: "Vương Mãnh, tình huống thế nào rồi?"
"Chúng ta vừa mới trở về Ám Vụ trấn." Giọng nói của Vương Mãnh vang lên.
"Được, ta sẽ trở về ngay lập tức." Liễu Bình nói.
Hắn bay lên trời, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã rơi xuống quảng trường Ám Vụ trấn.
Cả Vương Mãnh lẫn đội trưởng tiểu đội chiến thuật đều ở nơi này.
Vẻ mặt của hai người đều rất nghiêm túc.
"Ngươi trở về rồi, Linh cẩu đâu?" Vương Mãnh hỏi.
"Giết."
Liễu Bình nhìn về phía đội trưởng, hỏi: "Cái tên Cựu nhật Thần linh kia đã bị các ngươi dẫn đi rồi sao?"
"Đúng vậy, chúng ta dùng hỏa lực hấp dẫn sự chú ý của nó, sau đó dẫn nó đi về một phương hướng khác." Đội trưởng nói, cũng mở ra màn hình 3D.
Cựu nhật Thần linh bước từng bước chân nặng nề, đi về phía chân trời phương xa.
Nó đi một lát, bỗng nhiên đứng im tại chỗ.
"Làm sao không đi nữa?"
Đội trưởng nói với giọng ngạc nhiên.
Cựu nhật Thần linh chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía Ám Vụ trấn.
Giọng nói của Yana bỗng vang lên:
"Cẩn thận, Andrea đã trở thành Anh linh của ngươi, cho nên tất cả thuật theo dõi của Thần linh này đều rơi trên người ngươi, nó muốn biết tin tức của Andrea từ ngươi."
"Ngươi thử xem những người nơi đây, có thể ngăn cản con quái vật kia không?" Liễu Bình hỏi.
"Có thể." Yana nói.
Liễu Bình thở phào một hơi.
"Ngăn cản nửa phút vẫn không có vấn đề gì." Yana bổ sung.
Liễu Bình: "..."
Yana: "..."
"Như vậy là không được, chúng ta cần nghĩ cách khác." Liễu Bình nói.
Hắn xuyên qua từng kiến trúc khác biệt, đi vào trong một đống đổ nát vắng vẻ.
"Đeo cái này lên."
Liễu Bình triệu hồi Andrea ra, lại lấy một cái đấu lạp ra đưa cho cô bé.
"Che đậy khí tức? Mặc dù hơi đơn sơ, thế nhưng có dù sao cũng hơn không."
Andrea vừa nói, vừa đội đấu lạp lên đầu.
Cô bé bỗng hơi sửng sốt.
Khi đeo đấu lạp lên, khí tức của mình hoàn toàn biến mất, ngay cả mùi máu tanh trên miệng vết thương của mình cũng đã bị ngăn cách ra.
"Bảo vật này là gì đó?" Cô bé nói với vẻ không chắc chắn.
"Ta tăng thêm một trận bàn trên đấu lạp, trên đó có khắc 'Sắc chi Y', cho nên công dụng ngăn cách có thể mạnh hơn mấy cấp bậc." Liễu Bình nói.
"Rất lợi hại... thế nhưng cũng không có tác dụng gì, tên kia dựa vào lực lượng thời đại Ác Mộng tới tìm kiếm ta, trên phương diện pháp tắc thì lực lượng của nó có thể áp chế tất cả những thứ này." Andrea nói.
Vẻ mặt cô bé hơi mờ mịt, giống như đang nhớ lại đoạn ký ức nào đó vậy.
"Liễu Bình, ta nhớ rằng đã nói với ngươi, khi thế giới Tu Hành tiến tới tiết điểm sụp đổ đầu tiên, ta sẽ dẫn ngươi đi xem sự thật về thế giới này." Cô bé nói.
"Ngươi đã nói như vậy." Liễu Bình nói.
"Quái vật kia... chính là sự thật cuối cùng." Cô bé nói.
"Tới cùng thì nó là thứ gì?"
"Ngươi không cần biết nó là thứ gì, ngươi chỉ cần biết sở dĩ nó giáng lâm, là bởi vì Luyện Ngục đã loạn, mà vô số tồn tại đang ngủ say trong Vĩnh Dạ, cũng bởi vì Ác Mộng mà không thể không tỉnh lại, cũng thuận theo nghênh chiến."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất