Chương 179: "Tại sao... ta lại lãng phí thời gian ở nơi này..."
Trái tim Liễu Bình bỗng đập mạnh hơn, trong linh giác có một bóng mờ như một bàn tay bóp chặt cổ họng của hắn, làm cho hắn không thể thở nổi.
Tới rồi!
Tên Cựu nhật Thần linh đã cảm ứng được thẻ bài Anh linh trên người của mình.
Cuối cùng, nó cũng phát hiện ra Andrea.
Nó sắp tới rồi!
Đây là linh giác đặc biệt của người tu hành, dựa theo thiên phú của bản thân, có thể báo hiệu rõ ràng hay là mơ hồ đối với một chuyện nguy hiểm.
Liễu Bình cụp mí mắt, một bên duy trì hơi thở bình ổn, một bên suy nghĩ cách ứng đối.
Những thủ đoạn của văn minh Tu Hành hoàn toàn không thể ngăn cản thuật theo dõi của quái vật kia.
Mà Thẻ bài cũng không được.
"Danh Sách, còn bao lâu mới tiến vào thời không bí ẩn?" Liễu Bình hỏi.
Địa điểm xuất hiện trong thời không bí ẩn cũng không phải cố định.
Thị trấn sẽ ngẫu nhiên hình thành kết nối hợp lý với một kịch bản nào đó, từ đó xuất hiện tại thế giới Tu Hành.
Nếu như kịch bản cách khu vực thế giới Tử Vong này cực kỳ xa xôi, có lẽ sẽ có thể tránh thoát khỏi con quái vật kia.
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ dần dần xuất hiện:
[Còn có hai mươi phút nữa, thời không bí ẩn sẽ xuất hiện.]
Hai mươi phút!
Liễu Bình nhìn cảnh tượng xung quanh.
Những người này có thể ngăn cản hai mươi phút sao?
Không, bọn họ có thể cản nửa phút mà thôi!
Liễu Bình im lặng, bỗng nhiên nhìn về phía Andrea.
Sắc mặt của cô bé trắng nhợt, trên thân run rẩy, trong ánh mắt có thêm tia tuyệt vọng.
Cô bé cũng cảm nhận được!
Mà cô bé cũng đã không có cách giải quyết nào khác.
Liễu Bình truyền âm, nói: "Nghe ta nói, hiện tại ta có một cách, có thể tạm thời làm cho nó không thể tìm ra ngươi... thời gian vào khoảng mười lăm phút."
"Vô dụng, người ngủ say trong khu vực này mà bị nó phát hiện, chưa từng có trường hợp nào thoát khỏi cuộc săn mồi của nó cả." Cô bé lắc đầu, nói.
"Không, cách này của ta rất có tác dụng, lại còn đã từng kiểm nghiệm qua rồi." Liễu Bình nói.
"Thật sự có mười lăm phút sao? Ta cảm thấy, kịch bản bí ẩn đã sắp tiến tới, thì ra là thế!"
Andrea lộ ra vẻ hiểu được, nói nhanh.
Bóng đêm càng ngày càng tăm tối.
Trên mặt đất, thỉnh thoảng lại có quái vật từ dưới mặt đất chui lên, phát ra những tiếng gào thét sợ hãi, bỏ chạy về phía sâu trong hoang dã.
Giống như là một trận tận thế...
Trước khi nó giáng lâm, không khí dần dần trở nên nặng nề, làm cho người ta cảm giác hít thở không thông.
Tiếng động trên tường thành dần dần yên tĩnh lại.
"Tại sao những quái vật kia chạy trốn hết rồi? Chẳng lẽ không có ai là đối thủ của tên kia sao?"
Đội trưởng lẩm bẩm với vẻ tuyệt vọng.
Từ trên tường thành truyền ra tiếng gào thét:
"Trời ạ, là quái vật kia..."
Liễu Bình nhìn tới.
Mặc dù có tường thành cao hơn chục mét ngăn cách, thế nhưng hắn vẫn có thể thấy được bóng hình khổng lồ như một dãy núi của đối phương.
Cựu nhật Thần linh, Dị Hành giả trong Ác Mộng.
Nó giống như tồn tại từ trên tầng mây hạ xuống thế giới, bước những bước rung chuyển mặt đất, đi về phía thị trấn.
"Toàn thể chuẩn bị..."
Đội trưởng quát lớn.
Tất cả mọi người lôi vũ khí ra, chỉ về phía quái vật kia.
Liễu Bình nhìn về phía hư không.
[Khoảng cách thời không bí ẩn xuất hiện còn có 19 phút.]
19 phút.
Không thể để cho quái vật đi vào trong thị trấn này, nếu không coi như nó bỏ qua cho mình, cũng sẽ bị đoàn đội canh giữ nơi đây tấn công mà tức giận.
Tới lúc đó, thị trấn này vẫn sẽ bị hủy diệt.
"Tới gần ta." Liễu Bình truyền âm nói.
Cô bé bay tới, lơ lửng giữa hư không, hai tay ôm cổ Liễu Bình, trốn sau lưng hắn mà nhìn về phía quái vật.
Con thỏ cũng ngồi yên trên vai hắn, không nhúc nhích, mắt không chớp nhìn về phía Cựu nhật Thần linh.
Trong bóng đêm.
Quái vật kia đi từ nơi xa hoang dã tới đây, trong miệng phát ra những tiếng nói chấn động thế giới:
"Ngọn lửa, ngươi là lực lượng hủy diệt vạn vật, lại quỳ rạp dưới chân của ta..."
Cô bé bỗng hét rầm lên: "Liễu Bình! Nếu như ngươi muốn làm cái gì thì đây chính là cơ hội cuối cùng, nếu không chúng ta đều phải chết ở nơi này!"
"Kích hoạt 'Một Người Không Có Phần Diễn'." Liễu Bình âm thầm nói.
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện:
[Ngươi kích hoạt 'Một Người Không Có Phần Diễn'.]
[Bởi vì ngươi và Chúa tể Chân Hồng Andrea có kết nối về mặt linh hồn, mà cô bé cũng đã trở thành Anh linh của ngươi, bởi vậy các ngươi được thừa nhận là một chỉnh thể.]
[Andrea được 'Một Người Không Có Phần Diễn' bao trùm.]
[Lần kích hoạt kỹ năng thần bí này coi như cả hai người các ngươi cộng đồng kích hoạt.]
Trong khoảnh khắc đó...
Con quái vật giống như Ma vương kia cứng lại tại chỗ.
Dưới chân nó, lúc đầu ngọn lửa cùng dung nham đã hội tụ thành dòng sông, vào lúc này lại dần dần biến thành suối nước, hóa thành dòng nước nhỏ, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Quái vật hơi chần chờ đặt chân xuống, thế nhưng không tiếp tục đi về phía thị trấn kia.
Nhìn tới, có vẻ như nó không do dự về một vấn đề gì đó vậy.
Đội trưởng cũng rất nhạy cảm phát hiện điều này.
"Toàn đội bảo trì yên tĩnh! Không có mệnh lệnh của ta, bất kỳ kẻ nào đều không cho phép bắn phá! Kẻ trái lệnh xử bắn tại chỗ!"
Hắn quát lớn đối với bộ đàm.
Tất cả mọi người đều là tay già đời thân kinh bách chiến, đương nhiên hiểu rõ tình huống hiện tại không thể tạo ra bất cứ kích thích nào đối với con quái vật kia.
Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ hoang dã trở nên yên tĩnh, không nghe được bất cứ tiếng vang nào cả.
Mọi người ngừng thở, yên lặng chờ đợi quái vật kia lựa chọn.
Một giây...
Hai giây...
Ba giây...
Quái vật kia nhìn về phía Ám Vụ trấn.
Nó chậm rãi mở miệng, phun xuống mặt đất một đoàn dung nham nhơm nhớp.
Ầm...
Mặt đất bị đốt xuyên, dung nham từ lòng đất phun lên bầu trời.
"Tại sao... ta lại lãng phí thời gian ở nơi này..."
Quái vật lẩm bẩm, thái độ cực kỳ khinh thường.
Nó xoay người lại, bước từng bước về phía sâu trong bóng đêm.
Một lát sau.
Tiết tấu chấn động của mặt đất dần dần trở nên nhỏ lại, dần dần không còn rung chuyển nữa.
Quái vật đã rời đi.
Tất cả mọi người không kìm lòng được mà thở dài một hơi.
"Gặp quỷ... vớt trở lại một cái mạng từ dưới mí mắt một con quái vật cấp S.. ta có thể khoác lác cả một đời..."
Vương Mãnh xoa mồ hôi lạnh trên trán, nhỏ giọng nói.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Liễu Bình.
"Vừa rồi là không thể chạy trốn, hiện tại có cơ hội rồi... thừa dịp hiện tại, ngươi mau chạy đi, dù sao ngươi cũng không phải thuộc hạ của Nữ sĩ Thống Khổ, không cần ở lại trấn thủ nơi này." Liễu Bình chân thành nói.
"Đừng coi thường người khác, ta chính là Hiệp khách, luôn luôn hành hiệp trượng nghĩa, vào thời điểm này ta nên ở cùng mọi người vượt qua khó khăn." Vương Mãnh nói năng rất hùng hồn.