Chương 180: Tạm thời yên ổn
Liễu Bình thở dài nói: "Mười lăm phút sau, tên kia sẽ trở lại lần nữa, ngươi đã làm rất tốt, không cần tìm cái chết vô nghĩa."
"Ngươi xác định nó sẽ trở về sao?"
"Xác định."
"Tạm biệt."
Brừm brừm...
Tiếng động cơ xe máy vang vọng, nhanh chóng xuyên qua cửa thành, lao như điên về một phương hướng khác trong hoang dã.
Mọi người đưa mắt nhìn Vương Mãnh rời đi, cũng không ai nói thêm cái gì.
Dù sao người ta đã giúp đỡ rất nhiều, không cần thiết ở lại nơi này chịu chết.
Chỉ có Yana ở cạnh Liễu Bình, vẫn khó hiểu hỏi: "Làm sao tên kia lại chạy rồi? Vì sao? Vì sao lại vậy?"
Liễu Bình nhìn về phía hư không, nói: "Chúng ta có mười lăm phút đồng hồ, mười lăm phút sau, cần bốn phút nữa thì thời không bí ẩn mới xuất hiện... bốn phút này là khoảng thời gian quan trọng nhất, nếu như nó không trở lại, như vậy là tốt nhất rồi."
"Nếu nó trở về thì sao?" Andrea hỏi.
"Vậy thì phải xem đoàn đội chiến đấu của chúng ta có thể cầm cự bốn phút hay không, ta đi xem trang bị của bọn họ thế nào rồi." Liễu Bình nói.
"Ta cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này." Cô bé thở dài nói.
"Ý nghĩ ban đầu khi ngươi hỗ trợ ta phá hoại kịch bản, là cái gì?" Liễu Bình hỏi.
"Ta còn tưởng sau khi phá vỡ kịch bản, có thể tìm được một loại cơ hội nào đó... ta đoán thế giới Tu Hành ẩn chứa điều gì đó đặc biệt, cho nên Nữ sĩ Thống Khổ mới ẩn giấu nó ở trong Vĩnh Dạ, thế nhưng ta không nghĩ tới lại là cái tên này." Andrea nói.
Cô bé như nhớ lại được cái gì đó, thuận miệng nói ra:
"Khi ngươi biết được tên thật của ta, chắc chắn sẽ sinh ra mầm họa vô tận, dù cho là ngươi hay là ta, đều sẽ gặp phải chuyện cực kỳ nguy hiểm."
"Thế nhưng ta đã là thẻ bài Anh linh của ngươi, như vậy tạm thời ngươi có thể thường xuyên gọi ta bằng tên thật đi, làm vậy sẽ tăng cường cảm ứng giữa ta với ngươi."
"Andrea? Lần đầu tiên ta nghe được cái tên như vậy, quá dài, dựa theo thói quen trong thế giới chúng ta, ngươi nên có một cái tên dễ dàng để xưng hô hơn." Liễu Bình nói.
"Này, ta tại trong thế giới Tử Vong... đây là lần đầu tiên nói tên thật của mình cho người khác biết, thế mà ngươi lại định gọi ta bằng một cái tên khác hay sao?" Cô bé nói.
"Đọc mấy chữ 'Andrea' này quá dài dòng, không dễ dàng cho chiến đấu." Liễu Bình nói.
"Aiz, được rồi, bình thường ngươi không cần gọi ta bằng cái tên này, có thể gọi ta là Chân Hồng, đó là danh hiệu của ta." Andrea nói.
"Vậy gọi là tiểu Hồng thì sao?" Liễu Bình thử dò xét hỏi.
"Ta sẽ giết ngươi." Andrea nhìn chằm chằm hắn mà nói.
"Nó đi nơi nào?" Yana trầm tư nói.
"Không biết, những chuyện này có quan trọng không?" Liễu Bình hỏi.
Hắn bay lên, dùng thần niệm quét qua thị trấn này.
Mỗi một vũ khí cùng thiết bị đều xuất hiện trong đầu Liễu Bình, hắn tỉ mỉ quan sát một lần, không khỏi thở dài.
Thật là đáng tiếc.
Muốn dùng tri thức mà mình có để cải tạo vũ khí, cần lượng thời gian cực lớn.
Chỉ vẻn vẹn mười lăm phút, không làm được cái gì cả.
Bỗng nhiên...
Mặt đất rung mạnh.
Mọi người bị bắn lên không trung, các loại vũ khí chiến đấu rơi rụng đầy mặt đất.
"Chấn động mạnh như vậy, chẳng lẽ tên Cựu Thần kia đang làm gì sao?" Yana lẩm bẩm.
Ngay sau đó, mặt đất lại chấn động mạnh thêm lần nữa.
Yana bỗng lo lắng hỏi: "Có cách nào xem xem nó đang làm cái gì không?"
Liễu Bình quay đầu hô: "Họa sĩ!"
"Ta tới đây." Họa sĩ chạy chậm tới.
"Quái vật kia... chúng ta có thể biết nó đang làm gì hay không?" Liễu Bình hỏi.
"Có thể, ta đều có thể vẽ ra các hoạt động trên hoang dã, chỉ cần khoảng cách không xa lắm là được." Họa sĩ nói.
Họa sĩ chống bàn vẽ lên, nhắm mắt một lát, nhanh chóng vẽ một bức tranh ra.
Trên bức tranh này, vị Cựu Thần kia đang dùng sức cào lên mặt đất, rồi rút một con quái vật Vĩnh Dạ từ trong lòng đất lên, không để ý nó giãy dụa, đặt vào trong miệng rồi bắt đầu nhai nuốt.
Xoẹt...
Giấy vẽ rách ra.
"Một trang giấy chỉ có thể biết được tới đó thôi, còn xem tiếp không?" Họa sĩ hỏi.
"Chờ một lát nữa, sau đó lại xem." Yana nói.
Nàng nhìn về phía Liễu Bình, giải thích: "Có lẽ các ngươi không rõ ràng, cái tên vừa rồi có một danh hiệu tại thời đại Ác Mộng chính là: Trì Hỏa giả Ác Mộng, nó đã từng là một Thần linh cực kỳ mạnh mẽ."
"Danh hiệu này đại biểu cho ý nghĩa gì?" Liễu Bình hỏi.
"Đại biểu nó có thể đốt cháy vận mệnh, bất cứ vận mệnh của ai, cũng có thể bị cuốn vào trong Ác Mộng."
Liễu Bình hỏi: "Đã như vậy, tại sao các ngươi lại không đề phòng nó?"
"Thời đại đã trôi qua quá lâu rồi, nó đã mất đi quá nhiều lực lượng, tới mức chỉ có thể trở thành tay chân của Nữ sĩ Thống Khổ... Đúng vậy, vô số năm qua, nó vẫn luôn làm thuộc hạ của một Thần linh không đáng chú ý."
"Thế nhưng bây giờ..."
"Luyện Ngục sắp loạn, mà bộ dáng hiện tại của nó, thật sự là không thích hợp."
Yana lo lắng nói.
Liễu Bình im lặng vài giây, nói với Họa sĩ: "Nhìn xem quái vật kia đang làm gì."
"Được."
Họa sĩ vẽ thật nhanh.
Cựu nhật Thần linh rất sống động xuất hiện ở trên giấy vẽ, nó đang quỳ một chân trên mặt đất, làm ra hình dáng cầu nguyện về phía bầu trời.
Trên bầu trời, một cánh cửa mở ra.
Vô số thi thể từ trong cánh cửa bay ra ngoài, xếp thành một vòng tròn khổng lồ phía sau Cựu nhật Thần linh.
Dị Hành giả trong Ác Mộng bỗng quay người lại, nhìn về phía vòng tròn thi thể khổng lồ kia, trầm giọng nói: "Cống hiến của các ngươi, là vì mở ra một cánh cửa mới trong thời đại này, đây là vinh hạnh của các ngươi."
Andrea ôm cổ Liễu Bình, hét lên với vẻ sợ hãi: "Liễu Bình, những thi thể đó đều là tồn tại trong Vĩnh Dạ bị nó ăn mất!"
"Vòng tròn thần thế Ác Mộng... nó muốn hiến tế!" Vẻ mặt Yana biến đổi, lật tay lấy một quyển sách ra, lật nhanh tới một trang nào đó.
Trên trang sách trống, dần dần có vô số chữ cái hiện lên, khi Yana lật sang trang kế tiếp, cũng thấy trên đó là lít nha lít nhít chữ cái.
Mỗi một trang.
Mỗi một trang đều hiện lên vô số chữ cái.
"Đây là cái gì?" Liễu Bình hỏi.
"Danh hiệu tại thời đại quá khứ... từ khi thời đại Ác Mộng kết thúc, bọn chúng đã biến mất hoàn toàn, thế nhưng bây giờ lại xuất hiện lần nữa." Yana nói với vẻ thất thần.
Liễu Bình cau mày hỏi: "Những thứ này đều là danh hiệu thời đại Ác Mộng sao? Danh hiệu tức là chức nghiệp, đúng không?"
"Đúng, những danh hiệu này đều là chức nghiệp của Thẻ bài sư tại thời đại Ác Mộng, hiện tại bọn chúng lại khôi phục lần nữa, nói cách khác..."
Hầu như trong nháy mắt đó.
Tiếng gào thét của Cựu nhật Thần linh vang vọng toàn bộ hoang dã:
"Cơn sóng Tân Thần ngã xuống sắp xảy ra, mà Ác Mộng cùng Vinh Quang của ngày xưa đang khôi phục."