Chương 292: "Ăn rất ngon, cũng may có ngươi đó."
Xe lửa chậm rãi khởi hành.
Hoa Tình Không ngồi gần cửa sổ khoang hành khách, dùng một tay chống cằm, chăm chú đọc một quyển sách liên quan tới di tích của vương quốc Ceylon.
Liễu Bình thì ngồi đối diện cô, đang nhắm mắt dưỡng thần.
"Nơi này có bản đồ của vương quốc Ceylon, ngươi không xem sao?" Hoa Tình Không hỏi.
"Ta đã đọc quyển sách mà ngươi đang đọc rồi, trên bản đồ còn có một vài sai lầm." Liễu Bình bình tĩnh nói.
"Có sai lầm?" Hoa Tình Không không tin.
"Đúng, tại trang thứ 367, bản đồ phía trên bên trái, sao chép sai lầm mười một địa danh, trình tự sắp xếp của bọn chúng đáng lẽ phải đảo lại từ trái sang phải... bản sửa đổi cũng vừa mới xuất bản, chỉ có tại thư viện Học viện Hoàng gia, vừa lúc ta cũng có đọc qua." Liễu Bình nói.
Hoa Tình Không thẳng thắn cất sách đi, thở dài nói: "Suýt nữa thì quên mất, ngươi chính là công cụ tìm kiếm hình người mà... vừa lúc ta có một vấn đề muốn hỏi."
"Hỏi đi." Liễu Bình nói với vẻ thờ ơ.
"Tại sao chúng ta có thể khảo sát được lịch sử loài người khoảng ba ngàn năm trở lại đây trên vùng đất này, thế nhưng không thể khảo sát lịch sử lâu đời hơn nữa?" Hoa Tình Không hỏi.
"Rất đơn giản, ba ngàn năm trước, nơi này thuộc về một tồn tại ngủ say, về sau nó biến mất, tiếp đó, khi linh hồn loài người tiến vào Vĩnh Dạ, đến nơi này, mới có cơ hội sống sót. "Liễu Bình nói.
Hoa Tình Không hơi chần chờ, hỏi: "Ý của ngươi là..."
"Không sai, khi tồn tại ngủ say kia vẫn còn ở đây, linh hồn loài người vừa tiến tới nơi này đều bị nó ăn sạch cả." Liễu Bình nói.
"Tồn tại ngủ say kia đã đi nơi nào?" Hoa Tình Không hỏi.
"Ai biết được, trong lịch sử, cũng có một vài quốc gia loài người tiến hành nghiên cứu về phương diện này, đã có rất nhiều suy đoán, mà một loại suy đoán làm ta cảm thấy hứng thú nhất, đó là vị tồn tại ngủ say kia đã nghĩ ra một phương pháp, thoát khỏi Vĩnh Dạ, trở lại Luyện Ngục."
Liễu Bình nói xong, lại hỏi: "À đúng rồi, ngươi có muốn trở về Luyện Ngục không?"
Hoa Tình Không nói: "Ta cảm thấy ở trong Luyện Ngục, cấp bậc cực kỳ nghiêm ngặt, các loại chiến tranh máu tanh lại tàn khốc, thế nhưng nếu so với Vĩnh Dạ mà nói, nó lại chẳng đáng sợ là bao."
"Đúng vậy, ở trong Vĩnh Dạ, ngươi mãi mãi không thể biết mình sẽ đánh thức một vị tồn tại khủng bố thế nào, nó lại dự định xử lý linh hồn của ngươi ra sao." Liễu Bình gật đầu đồng ý.
Hoa Tình Không im lặng vài giây, quay đầu nhìn về phía cảnh tượng bên ngoài cửa sổ.
Cảnh tượng đô thị phồn hoa đang nhanh chóng lui lại.
Xe lửa bắt đầu gia tốc.
Nó dần dần chạy ra khỏi Hoàng thành, dùng hết mã lực phóng nhanh trên vùng đất hoang vu rộng lớn.
…
Leng keng!
Trên đoàn tàu vang lên một giọng nói dễ nghe:
"Hiện tại, là bảy giờ tối."
Liễu Bình ngáp dài, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đoàn tàu di chuyển nhanh chóng trong bóng đêm thâm trầm, thỉnh thoảng có thể thấy được một vài thôn xóm bốc lên ánh lửa lờ mờ.
Những thôn xóm đó cũng lùi về sau nhanh chóng, tầm mắt lại bị vùng hoang dã chiếm lấy.
Tốc độ của đoàn tàu lại tăng lên.
"Do khu vực này càng ngày càng vắng vẻ, cho nên tốc độ dần dần tăng lên sao... nhiệt độ cũng đang giảm xuống nữa..."
Liễu Bình thở ra một hơi, trên cửa sổ đã bị một luồng sương trắng bám vào, cảnh sắc bên ngoài cũng trở nên mơ hồ không rõ.
"Trưa mai mới có thể tới nơi á." Hoa Tình Không nói.
Liễu Bình cầm một tờ thực đơn ở trên bàn lên.
Trên đó có viết:
"Món ăn tối nay có: "
"Khoai tây hấp."
"Canh đậu hà lan."
Hoa Tình Không đưa một tờ thực đơn khác cho hắn, nói: "Thực đơn mà ngươi đang cầm là thức ăn dành cho người bình thường, chức nghiệp giả chúng ta ăn thứ khác."
Liễu Bình không khỏi nhìn về phía hai tờ vé xe đang đặt trên bàn.
Trên một tờ vé có viết: Kỵ sĩ Liễu Bình.
Trên một tấm vé khác thì viết: Triệu hoán sư Hoa Tình Không.
Hai chức nghiệp này rất bình thường, thế nhưng cũng đủ để làm thành viên thực tập của tiểu đội khảo sát nguồn năng lượng Đế quốc rồi.
"Đọc phần thực đơn dành cho chức nghiệp giả này đi." Hoa Tình Không đưa tới một tờ thực đơn khác.
Liễu Bình nhận thực đơn, thấy được trên đó có viết:
"Nữ sĩ, tiên sinh tôn kính, bữa tối hôm nay có những món ăn sau: "
"Khoai tây hấp."
"Canh đậu hà lan."
"Bánh mì trắng hoặc mì sợi."
Liễu Bình nhún vai, nói: "Có vẻ như cũng không tốt hơn bao nhiêu cả."
Hoa Tình Không nói: "Mấy năm gần đây, lượng lương thực mà Đế quốc thu hoạch được cũng không quá tốt."
"Ít nhất ở trong Học viện Hoàng gia cũng có sữa bò và hoa quả." Liễu Bình nói.
"Tài chính của Học viện Hoàng gia là do Đế quốc phụ cấp, sau khi đi vào xã hội, ngươi cần làm quen với việc ăn những món ăn thông thường, trừ khi..." Hoa Tình Không nói.
"Trừ khi cái gì?" Liễu Bình hỏi.
"Trừ mấy chức nghiệp có thể lợi dụng năng lực hệ thần bí chế tạo thức ăn, mới không cần để ý tới những thứ này." Hoa Tình Không nói.
"Như vậy hả, vậy chúng ta ăn mấy món khác đi."
Hai tay Liễu Bình nâng ngang ngực, thần sắc trang nghiêm, thầm thì: "Vì tình yêu và chính nghĩa trên thế gian, triệu hồi bàn ăn thần thánh, đại biểu sự từ bi của thượng thiên, trao tặng bữa tiệc thánh này cho các ngươi."
Trên người hắn tỏa ra ánh sáng nhạt, giống như thiên sứ xuất hiện vậy.
Ngay sau đó, từng luồng sáng xuất hiện, hóa thành một chiếc bàn dài, bộ đồ ăn bằng bạc, ánh nến vàng kim và một hộp âm nhạc phát ra những nhạc khúc êm tai.
Các món ăn cũng thi nhau xuất hiện:
Salad rau quả, bồ câu nướng, sủi cảo, trứng cuộn, lê hầm, rượu mật ong, rượu nho.
Cùng với một cốc kem ly nữa.
Liễu Bình đưa cốc kem ly tới, hạ giọng nói: "Vì không thu hút sự chú ý của người khác, ta giảm đi vài món ăn, hi vọng ngươi thông cảm."
Hoa Tình Không nhận lấy kem ly, thở dài nói: "Ngươi khác đều nói gả cho pháp sư hệ sinh hoạt thì không lo chết đói, gả cho thợ săn thì có thể ăn các loại thịt... ta thấy chỉ cần ngươi để lộ chiêu thức này, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái khóc lóc kêu gào đều muốn gả cho kỵ sĩ là ngươi đó."
Một cô gái mặc đồng phục phục vụ đi tới trước mặt hai người, xem xét vé tàu của hai người, mỉm cười ngọt ngào với hai người, nói:
"Tiên sinh, nữ sĩ, hai người còn cần gọi món ăn nữa hay không?"
"Không cần." Hoa Tình Không nói.
Nhân viên phục vụ thoáng nhìn về bàn thức ăn với vẻ hâm mộ rồi quay người rời đi.
Liễu Bình và Hoa Tình Không tiếp tục ăn tối.
Khi ăn được một nửa, Liễu Bình như nhớ tới điều gì đó, hỏi: "Hương vị thế nào?"
"Ăn rất ngon, cũng may có ngươi đó." Hoa Tình Không cười nói.
"Cám ơn, lời ca ngợi của ngươi chính là thù lao tốt nhất." Liễu Bình nói.
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Ngươi đã thu được thù lao bữa tiệc thánh này.]
[Hoa Tình Không có thể hưởng dụng hoàn chỉnh bữa tiệc thánh này.]