Chương 293: Thánh thạch
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, thỉnh thoảng nhìn ngắm phong cảnh vùng quê và núi cao bên ngoài.
Phương xa dần dần có tiếng sấm vang lên.
Hạt mưa tí tách hạ xuống mặt đất, dần dần càng rơi càng lớn.
Khi hai người ăn xong bữa tối, nước mưa lại biến thành bông tuyết bay lả tả.
"Đã càng ngày càng gần tới Bắc địa rồi."
Hoa Tình Không nói.
Liễu Bình rót cho cô một chén trà nóng, nói tiếp: "Nghe nói trấn Hàn Chùy gần biên giới có tuyết rơi quanh năm, nếu không có phương pháp giữ ấm thì người ở nơi đó cũng không thể sống nổi."
"Đúng vậy, chúng ta cần xuống tại trạm trấn Hàn Chùy, đưa tin cho phân bộ khảo sát nguồn năng lượng, sau đó mới có thể vượt biên giới, tiến về phía di tích vương quốc Ceylon." Hoa Tình Không nói.
Liễu Bình đang định nói tiếp, sắc mặt bỗng hơi đổi.
Mấy tên phục vụ vội vội vàng vàng chạy nhanh tại đường hành lang.
Phía sau đoàn tàu, truyền tới tiếng ồn ào và tiếng khóc.
Một lát sau...
Nhân viên phục vụ lại chạy dọc hành lang trở về, vừa đi vừa hô lớn: "Có ai là bác sĩ hay không? Chức nghiệp trị liệu cũng được, toa xe phía sau có người ngất xỉu."
Liễu Bình đứng dậy, nói: "Ta là chức nghiệp trị liệu."
Nhân viên phục vụ thấp thỏm nói: "Nếu ngài đi qua, có lẽ sẽ phải tiêu hao một chút năng lượng."
"Không sao, dẫn ta đi qua." Liễu Bình nói.
"Mời đi theo ta." Nhân viên phục vụ đi trước dẫn đường.
Liễu Bình đi theo sau nhân viên phục vụ đi qua hai toa xe, mới nhìn thấy người bị ngất xỉu kia.
Đó là một người đàn ông trung niên, hai mắt nhắm chặt, nằm trên hành lang.
Bên người người này là hai người con đang khóc lớn.
Có một bà lão đang xem xét tình hình người đàn ông trung niên này.
"Chức nghiệp giả trị liệu tới rồi!"
Nhân viên phục vụ hô lớn.
Mọi người cùng tách ra một con đường.
Liễu Bình bước nhanh tới trước, liếc nhìn bà lão kia, hỏi: "Tình huống của người này như thế nào?"
"Trúng tà." Bà lão nói ra hai chữ.
Mọi người đều xôn xao lên.
Vừa lúc xe lửa đi vào trong một đường hầm sâu trong lòng núi, ánh sáng của bóng đèn và bóng đêm bên ngoài liên tục giao thoa, làm cho cả toa xe rơi vào một loại không khí quỷ dị nào đó.
Liễu Bình ngồi xổm xuống, đè tay lên động mạch cổ và cổ tay của đối phương, vừa cẩn thận cảm nhận nhịp tim đập, đầu lưỡi và ánh mắt của người này, lắc đầu nói: "Không phải bị trúng tà... nhân viên phục vụ, nghề nghiệp của người này là gì?"
"Ông ta là một thợ mỏ." Nhân viên phục vụ nói.
"Thợ mỏ? Vậy thì lạ rồi." Liễu Bình lẩm bẩm nói.
Bà lão kia cười lạnh, nói: "Các ngươi nghe thấy gì không? Một thợ mỏ, chỉ có những người như bọn họ, mới có thể tiếp xúc tới những tà vật ẩn giấu sâu trong lòng đất, cũng bởi vậy mà gặp vận hạn."
Đám người dần dần ồn ào.
Bà lão lấy một hòn đá khắc đầy phù văn ra, nói: "Dùng Thánh thạch có thể trừ tà... chỉ cần ta đặt viên đá này lên người của hắn ta, hắn ta sẽ khôi phục lại ngay lập tức."
Nói xong, bà lão chuẩn bị đặt hòn đá lên người vị thợ mỏ kia.
Thế nhưng tay của bà bị Liễu Bình chặn lại.
"Nếu như có tà vật ẩn chứa trong động mỏ, vị tiên sinh này đã bị chết từ lâu rồi, không thể kiên trì tới tận bây giờ được."
Liễu Bình nói xong, đưa tay đặt trên người vị thợ mỏ này, thầm thì: "Với danh nghĩa của chính nghĩa, tình yêu và từ bi, chữa trị toàn bộ vết thương của ngươi."
Thánh Ngâm thuật, sử dụng!
Một luồng sáng dịu nhẹ phóng ra từ bàn tay của hắn, dần dần nhập vào cơ thể người trung niên này.
Một lát sau...
Người đàn ông trung niên này mở to mắt, cố gắng ngồi dậy.
Hai người con của người đàn ông này thấy vậy thì ngừng khóc, nhào vào trong ngực của ông ta.
Đám người xung quanh cũng vỗ tay hoan hô.
Bầu không khí quỷ dị vừa rồi bị quét đi sạch sẽ.
"Làm sao mà ngươi bị ngất xỉu vậy, có nhớ được không?" Liễu Bình hỏi.
"Cám ơn ân cứu mạng của các hạ, khi đó ta đang định đi toilet, sau đó không hiểu ra sao mà mắt tối sầm lại, té xỉu mất." Người đàn ông trung niên nói.
"Miệng vết thương trên mạch máu của ngươi đã khép lại rồi, về sau chú ý ăn uống, không nên ăn quá nhiều, cũng không thể ăn đồ chứa nhiều dầu mỡ... trong quá trình điều trị vừa rồi ta đã dùng lực đẩy mấy lần, tắc động mạch đã được thông, thế nhưng không đảm bảo nó sẽ không tái phát nữa đâu." Liễu Bình nói.
"Cám ơn các hạ, xin hỏi các hạ đang làm việc nơi nào?" Người này nói với vẻ cám ơn.
"Không cần biết đâu, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi." Liễu Bình gật đầu với người này, quay người đi về phía toa xe của mình.
Một lát sau.
Hắn trở lại chỗ ngồi của mình.
Hoa Tình Không đang uống trà, thấy hắn trở về, hỏi: "Tình huống như thế nào?"
"Vấn đề sức khỏe mà thôi, chuyện nhỏ." Liễu Bình cũng nâng chén trà lên, uống một hớp nhỏ.
Bỗng nhiên...
Một bóng người đứng trước mặt hai người.
Lại là bà lão kia.
Bà ta nhìn chằm chằm Liễu Bình, trên gương mặt toát ra vẻ thần bí, nói: "Chàng trai trẻ, trên người cậu bị một luồng khí bất tường bao phủ, cậu có biết hay không?"
"Ta không tin những thứ này." Liễu Bình nói.
Bà lão lắc đầu, đặt viên đá khắc đầy phù văn lên bàn, nói tiếp: "Cầm theo viên Thánh thạch này đi, nó có thể loại trừ tà ác, phù hộ cậu không bị ác linh gây tổn thương, đây là chúc phúc của ta dành cho cậu."
Nói xong, gật đầu với Liễu Bình, quay người rời đi.
Liễu Bình không nhịn được mà bật cười.
Bà lão này làm bộ thần thần bí bí, lại không biết được mình đã từng làm thầy bói, cũng coi như tổ tông của những trò này rồi.
Về phần hòn đá kia...
Liễu Bình tiện tay cầm viên đá lên, ước lượng, hỏi: "Ngươi có biết viên Thánh thạch này là sao không?"
Hoa Tình Không nói: "Đây là một loại tôn giáo có sức ảnh hưởng rất lớn trong xã hội người bình thường, tín ngưỡng một tồn tại tên gọi là Cửu dực Đọa Thiên Thần, bình thường thì lấy Thánh thạch làm môi giới để mượn dùng sức mạnh của vị tồn tại này, làm những chuyện trừ tà và cầu phúc trong xã hội bình thường."
"Tại sao ta chưa từng nghe nói qua vậy?" Liễu Bình kinh ngạc hỏi.
Hoa Tình Không cau mày, nói: "Ta nhớ rằng bọn họ luôn hoạt động âm thầm, chẳng biết tại sao, hiện tại lại dám công khai hoạt động, còn đưa cái gọi là Thánh thạch cho chức nghiệp giả nữa chứ, thật đúng là quá ngông cuồng mà."
Liễu Bình xoa nhẹ viên Thánh thạch kia, lắc đầu nói: "Tông giáo chỉ lưu hành tại một đám người ngu muội, các chức nghiệp giả đều là tồn tại đi trên con đường thành Thần linh, dựa vào lực lượng của Thần trụ Vĩnh Dạ cùng Thần trụ Luyện Ngục, làm sao có thể gia nhập loại tông giáo này."
Hoa Tình Không cười nói: "Bọn họ thường thông qua phương thức trừ tà để thu hoạch tín đồ từ trong đám người bình thường, lại không biết bọn họ có thể bỏ ra thứ gì, để thu hút những chức nghiệp giả như chúng ta."
"Thì ra là thế, xem ra vừa rồi ta đã phá hỏng chuyện tốt của bọn họ." Liễu Bình nói.
Tạch tạch tạch...
Cũng không biết tại sao, Thánh thạch trong tay của hắn lại phát ra những tiếng động trầm thấp.
Cùng lúc đó, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện trên hư không:
[Phù văn trên hòn đá đã tổ hợp thành một loại lực lượng vô hình, bao phủ khắp người của ngươi.]
[Ngươi liên tục bị 'Thánh Linh gia trì - Hồn Tung' ảnh hưởng.]
[Trong thời gian thuật này còn có tác động lên người ngươi, tung tích của ngươi luôn luôn bị người sử dụng thuật này nắm trong lòng bàn tay.]