Chương 300: Thánh Xan thuật!
Triệu Thiền Y bỗng cảm ứng điều gì đó, duỗi tay sờ lên đầu.
Tóc của nàng bị chém đứt một sợi.
"Tóc của ta..." Đôi mắt Triệu Thiền Y trợn tròn xoe, hai tai trên đầu dựng thẳng lên, hét lên chói tai: "Dám làm hại bộ lông của ta, ta muốn giết ngươi, meo!"
Yêu khí sôi trào từ trên người nàng bốc lên.
Khô lâu nhìn về phía Liễu Bình, lại nhìn về phía Triệu Thiền Y, khó hiểu hỏi: "Điều này không đúng lắm... là một nhân viên khảo sát thực tập, tại sao lại có được tùy tùng cao cấp như vậy chứ."
Liễu Bình...
Liễu Bình lại khuyên nhủ Triệu Thiền Y: "Thiền Y à, bình tĩnh chút, nhanh bớt giận, ta sẽ trị liệu cho nàng."
Hắn đưa tay ra, ngâm xướng: "Với chính nghĩa, tình yêu và sự từ bi trên thế gian, chữa trị toàn bộ vết thương trên người của ngươi."
Một luồng sáng hạ xuống trên người Triệu Thiền Y, làm cho vết thương của nàng dần dần khép lại.
Thánh Ngâm thuật!
Liễu Bình lại nhìn về phía Khô lâu, ánh sáng thần thánh trên tay trở nên sáng chói hơn hết.
Hắn phất phất tay...
Những luồng sáng kia yên lặng biến mất, lại yên lặng xuất hiện trên người Khô lâu kia.
Thời gian dần trôi qua, những chiếc xương gãy vỡ trong người Khô lâu dần dần mọc lại, mà những nơi có vết đao để lại cũng bắt đầu hồi phục như cũ.
Khô lâu cúi đầu nhìn về phía thân thể của mình.
Thật sự đã trị liệu vết thương của mình, mà lại là chữa khỏi toàn bộ.
Nó im lặng vài giây, ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Bình.
Đứa nhóc này trị liệu đồng đội mình còn chưa tính, lại còn chữa trị cho ta nữa?
Bệnh tâm thần chứ!
"Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì..." Liễu Bình nghiêm túc nói: "Mặc dù ngươi là kẻ địch, thế nhưng trong lòng ta vĩnh viễn bảo lưu lại ý nghĩ phải chữa trị người bị thương, hi vọng lần trị liệu này, có thể làm cho ngươi có thể nhận chút cảm hóa, phải biết rằng bể khổ vô biên, quay đầu là bờ!"
Khô lâu ngẩn người ra.
Trong cuộc đời của nó, chưa bao giờ gặp phải một tên ngu ngốc như vậy, làm cho hắn ta ngẩn người cả nửa ngày không kịp phản ứng.
Liễu Bình vẫn duy trì vẻ mặt từ bi, thế nhưng ánh mắt lại liếc trộm về phía hư không.
Từng hàng chữ nhỏ đang hiện ra ở nơi đó:
[Ngươi thả ra Thánh Ngâm thuật, chữa khỏi vết thương nhẹ trên người Triệu Thiền Y.]
[Ngươi thả ra Cứu Tử Phù Thương thuật, mặt ngoài là đã chữa khỏi vết thương nhẹ trên người Khô lâu.]
[Hồn lực của ngươi tăng thêm 30 điểm.]
Lại có ba mươi điểm!
Liễu Bình hít một hơi khí lạnh, vỗ vai Triệu Thiền Y, nói: "Ra tay không nên quá ác."
"Hừ, biết." Triệu Thiền Y nói.
"Nói như là các ngươi có thể thắng ta vậy!" Khô lâu kêu lớn, thân hình cũng hoạt động, lao về phía hai người.
Liễu Bình đứng im bất động với vẻ thản nhiên, chỉ là trên tay có thêm một chiếc huy hiệu màu bạc.
Hắn đang nói chuyện gì đó với chiếc huy hiệu này.
Về phần Triệu Thiền Y...
Một tay Triệu Thiền Y cầm đao, một tay nhanh chóng sử dụng pháp quyết.
Yêu thuật - Kính Hoa!
Yêu thuật - Mị Ảnh!
Bóng hình nàng lóe lên, hóa thành bảy tám luồng ảo ảnh, cùng nâng đao chém về phía Khô lâu.
Khô lâu hơi dừng lại, cười to nói: "Tìm được ngươi... trên người ngươi có một luồng khí tức, cái bóng không thể che đi nó!"
Nó nhảy lên cao cao, hai tay hóa thành hai thanh đao xương sắc bén, đâm mạnh về phía một ảo ảnh trong số đó.
Ảo ảnh bị đâm trúng.
Trong khoảnh khắc đó, những ảo ảnh khác đã bao vây nó lại, một người một đao, chém bay Khô lâu ra ngoài.
Tất cả ảo ảnh đều biến mất.
Triệu Thiền Y hiện ra, tùy ý vung vẩy đao trên tay, nói với giọng khinh thường: "Chỉ biết một mà không biết hai."
Khô lâu vịn cánh tay đã bị chém gãy, ngồi xổm trên mặt đất, nói: "Thì ra là thế, ngươi trốn ở trong một ảo ảnh, mà bất cứ khi nào đều có thể dịch chuyển tới những ảo ảnh khác."
Một luồng khí thế khổng lồ từ trên người nó tản ra.
Nó tiếp tục nói:
"Đã như vậy, ngươi cũng thực sự là một đối thủ rất tốt, ta sẽ dùng toàn lực ứng đối trận chiến này..."
Nó bỗng im bặt đi.
Nơi xa.
Từng luồng ánh sáng thần thánh mà ấm áp hạ xuống, nhập vào trong người của nó.
Tất cả vết thương đều dần dần biến mất.
Khô lâu hơi hoạt động cơ thể, chỉ cảm thấy mình đã khỏi hẳn, lại hình như vẫn chưa khỏe.
Thế nhưng tất cả xương cốt đều khôi phục như ban đầu...
Vậy hẳn là tốt chứ.
Khô lâu không nhịn được mà nhìn về phía người trẻ tuổi phía sau Triệu Thiền Y kia...
Không, đó là một tên bị bệnh tâm thần.
Cái tên bị bệnh tâm thần kia mang trên mặt vẻ chân thành, lớn tiếng nói: "Này, thiếu tá, tổn thương trên người của ngươi lại được ta chữa khỏi, hi vọng ngươi dựa vào cơ hội này, chân thành hối lỗi, thay hình đổi dạng, lại làm một con người hoàn toàn mới... cuộc đời của ngươi còn rất dài, phải làm người tốt đó!"
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ vẫn đang lơ lửng bất động:
[Xin chú ý: ]
[Chỉ thiếu ba điểm Hồn lực nữa, Hồn lực dùng để đánh thức Andrea sẽ tích lũy tới mức 30%.]
[Cố lên!]
Bệnh tâm thần đọc xong, dùng sức nắm chặt nắm đấm.
Cứ tiếp tục như vậy, thời gian đánh thức Andrea không cần tới nửa năm, chỉ cần chăm sóc vài đợt người bị thương nữa là có thể thức tỉnh rồi!
Khô lâu hít sâu một hơi, cố gắng làm cho bản thân mình bình tĩnh lại.
Ta là tới để giết ngươi, thế mà ngươi muốn ta làm người tốt?
Người tốt em gái ngươi á!
"Thần, xin hãy ban cho ta lực lượng mạnh mẽ hơn, làm cho ta giết chết hạng giun dế ngăn cản trước mặt của ngài này!" Khô lâu cao giọng hét lớn.
Hư không phía đỉnh đầu của nó tách ra.
Vô số luồng sáng đen như mực rót xuống như thác nước, liên tục nhập vào cơ thể của nó.
Khi thấy khí thế trên người của nó càng ngày càng khủng khiếp, Triệu Thiền Y cũng dần dần lộ ra vẻ nghiêm túc.
"Lực lượng thật mạnh, Thần sau lưng nó là loại tồn tại nào chứ..."
Triệu Thiền Y nhỏ giọng lẩm bẩm.
Vào lúc này, Liễu Bình cũng thu hồi huy hiệu màu bạc, thấy được biến đổi của Khô lâu cũng cảm thấy rất nhức đầu.
"Xem ra chúng ta cần sử dụng bản lĩnh thực sự, nếu không chưa biết chừng nàng sẽ lật thuyền trong mương đó." Hắn nói.
"Sau trận chiến này, ta sẽ học Hư Thần trảm từ ngươi." Triệu Thiền Y nói.
"Không sai, thế nhưng hiện tại ấy mà..."
Liễu Bình hắng giọng, cao giọng nói: "Vì tình yêu và chính nghĩa trên thế gian, ta triệu hồi bàn ăn thần thánh tại đây, đại biểu cho từ bi của thượng thiên, tặng bữa tiệc thánh này cho các người vô điều kiện!"
Trên người hắn lại tản ra ánh sáng trắng ấm áp.
Từng luồng sáng cũng hưởng ứng sự kêu gọi của hắn, liên tục hạ xuống từ hư không, hóa thành một chiếc bàn dài và bộ đồ ăn tinh xảo trước mặt Liễu Bình và Triệu Thiền Y.
Một bàn đồ ăn phong phú sắp xếp kín bàn dài.
Thánh Xan thuật!