Người Chơi Hung Mãnh

Chương 121: Tại Hạ Là Cửu Thiên Khách, Đến Đây Để Thụ Trường Sinh (1)

Chương 121: Tại Hạ Là Cửu Thiên Khách, Đến Đây Để Thụ Trường Sinh (1)

Hứa Thanh Tiêu muốn mở miệng hỏi một câu.
Nhưng còn chưa kịp nói chuyện, trong lúc đột ngột, Hứa Thanh Tiêu nghĩ đến một chuyện quan trọng hơn.
Đổi mặt.
Không sai, chính là thay đổi khuôn mặt.
Mình đang ở trong giấc mơ của người khác, đối với giấc mơ, đa số người sau khi tỉnh lại sẽ không nhớ kỹ, nhưng nếu xảy ra chuyện tương đối cổ quái gì, thì sẽ nhớ.
Ví dụ như người trong mơ, xuất hiện trong hiện thực, nhất định sẽ có ký ức.
Nếu như lấy diện mạo thật để lộ diện, ngộ nhỡ sau này gặp phải, chẳng phải là rất xấu hổ sao?
Cho nên Hứa Thanh Tiêu dự tính đổi mặt.
Về phần đổi thành mặt của ai.
Suy nghĩ một chút, Hứa Thanh Tiêu có một ý nghĩ.
Triều Ca.
Đúng vậy, đổi thành mặt của Triều Ca.
Anh tuấn như thế nếu không khoe ra trước mặt thế nhân, đây không phải là lãng phí vô ích sao?
Che giấu tai mắt người khác là thứ yếu, đẹp trai mới là quan trọng.
Một trận khói xanh bay lên, trong phút chốc Hứa Thanh Tiêu biến thành dáng vẻ của Triều Ca.
Tuyệt thế dung mạo, anh tuấn bất phàm, duy chỉ có khí chất không được bằng Triều Ca, hết cách rồi người ta là bán thánh, không bằng cũng rất bình thường.
Đợi sau khi hóa thân thành Triều Ca rồi Hứa Thanh Tiêu mới chậm rãi thở ra, như vừa trút được gánh nặng.
Đi vào phía trong của trạch viện.
Hứa Thanh Tiêu cũng không lớn tiếng nói chuyện, sợ ngộ nhỡ dọa người ta sợ, mộng cảnh vỡ vụn sẽ không tốt.
Trạch viện rất vuông vức, Hứa Thanh Tiêu đi vào từ bên trái, đi một hồi, vẫn không có người.
Lại đi thêm một hồi, cuối cùng nhìn thấy sương tiên mờ ảo bốc lên, còn mang theo một chút hương hoa, hơn nữa còn có những tiếng oanh oanh yến yến.
"Giọng nữ nhân?"
Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò.
Hắn vẫn đi về phía trước, cuối cùng trong màn sương tiên tràn ngập, Hứa Thanh Tiêu cuối cùng cũng biết là cái gì.
Một hồ nước nóng.
Hồ nước lộ thiên.
Hơn mười nữ tử ở trong hồ nước còn đang đùa giỡn qua lại, sương mù quá dày, Hứa Thanh Tiêu nhìn không rõ cái gì, khẽ nhíu mày.
Thứ hiếm hoi có thể thấy rõ chính là người trong đám nữ tử, trái ôm phải ấp, phát ra tiếng cười ha ha, nhưng nghe giọng lại có chút cổ quái, bởi vì tiếng cười khá ngọt ngào, không phải giọng nam tử.
Mà nguyên nhân Hứa Thanh Tiêu nhíu mày rất đơn giản, ban ngày ban mặt, làm sao có thể có người mơ mộng chuyện không chịu nổi này?
Quả nhiên là đồi bại mà.
Đợi ta thổi tan sương mù, ta phải giáo huấn một trận cho tốt.
Ngay khi Hứa Thanh Tiêu suy tư, đột ngột vang lên tiếng kinh hoảng.
"Ah! Có người! ”
"Ai vậy?"
"Các tỷ muội, có dâm tặc."
Các loại giọng nói vang lên, tràn ngập hoảng sợ.
Trong phút chốc hơn mười bóng người nhanh chóng từ trong hồ nước chạy ra tứ phía, có vẻ sợ hãi bất an.
"Dâm tặc ở đâu?
Hứa Thanh Tiêu nhìn lướt qua chung quanh, phát hiện không có ai.
Nhưng mà lúc này, một trận gió nhẹ thổi tới, thổi tan sương tiên.
Trong hồ nước nóng lộ thiên, rõ ràng có một nữ tử đang nằm.
Phải, là một nữ tử.
Tóc màu đỏ, búi trâm gỗ, mặt trái xoan, mắt hoa đào, ngũ quan tinh xảo mà đẹp, da trắng như tuyết, săn chắc mịn màng, mặc dù hơn phân nửa cơ thể ngâm trong nước, nhưng Hứa Thanh Tiêu vẫn có thể phán đoán ra, dáng người tuyệt đối hoàn mỹ.
"Ngươi là ai?"
"Vì sao lại xông vào phủ của bản quận chúa."
Nữ tử mở miệng, môi son thở ra, trong ánh mắt mang theo lãnh ý, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Có lẽ là bởi vì Hứa Thanh Tiêu làm chậm trễ chuyện tốt của nàng, cho nên tâm tình của nàng rất không thoải mái.
Nhưng mà điều làm cho Hứa Thanh Tiêu kinh ngạc chính là, đối phương không có lớn tiếng thét chói tai, cũng không có bất kỳ một chút bối rối nào, ngược lại nằm ở trong hồ nước, gây khó dễ với mình.
Tính cách này có chút cổ quái.
Còn xưng quận chúa nữa à?
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu tò mò, mình lần đầu tiên nhập mộng thì đã vào trong mộng của quận chúa?
Nhưng ngẫm lại cũng chưa chắc, có người nằm mơ còn mơ thấy mình làm hoàng đế, mộng chính là thứ kỳ lạ cổ quái, không thể dùng lẽ thường để hình dung.
Có phải quận chúa hay không còn phải kiểm chứng mới biết, nhưng diện mạo khí chất này có chút phù hợp, dáng người thì không biết.
"Tại Hạ Cửu Thiên Khách, đến đây thụ trường sinh."
Nơi này là mộng cảnh, Hứa Thanh Tiêu tự nhiên sẽ không ngốc nghếch tự báo gia môn, dù sao cũng là nằm mơ, đối với nàng mà nói, sau khi tỉnh lại có thể sẽ không nhớ gì hết.
Thế nên bắt đầu bịa chuyện.
Nói chuyện phiếm cũng tốt, rèn luyện thần thông Nhập mộng của mình cũng tốt, có lẽ cả đời này hai người cũng không có khả năng gặp lại nhau.
"Cửu Thiên Khách?"
"Thụ trường sinh?"
"Thụ trường sinh gì?"
Nữ nhân tự xưng là quận chúa có chút kinh ngạc, sau một khắc theo tiếng nước ào ào vang lên, hình ảnh hài hòa nhất thời xuất hiện trong mắt Hứa Thanh Tiêu.
Trong phút chốc trong đầu chỉ có hai chữ.
Hoàn hảo.
Cực phẩm.
Biudifou 。
Cùng với “phi lễ nhớ nhìn” đã đến quá muộn kia.
Hứa Thanh Tiêu nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, sau một khắc lại hít sâu một hơi, trong lòng tự nhủ.
Nhìn trộm người khác là hành vi của tiểu nhân, nhưng Hứa Thanh Tiêu ta chính là quân tử, cho nên không tính là nhìn trộm, mà là nhập mộng giao lưu.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu mở con ngươi ra.
Nhưng trong phút chốc, trong mắt Hứa Thanh Tiêu tràn đầy thất vọng.
Vẻn vẹn chỉ mới nhắm lại mở ra một cái, nữ tử đã mặc một bộ cẩm y màu đỏ vào, tốc độ mặc quần áo nhanh như vậy, cũng chỉ có trong mộng mới có thể thực hiện được.
Quả nhiên, lão nhân nói rất đúng, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
"Hỏi ngươi đó?"
"Hôm nay ngươi không nói ra nguyên nhân, chỉ bằng cái liếc mắt vừa rồi của ngươi, cũng đủ để cho đầu người ngươi rơi xuống đất."
Tính tình nữ tử có chút nóng nảy, trong ánh mắt tràn đầy hàn sương.
"Quận chúa chớ nóng giận."
"Ta chính là tiên nhân trên Cửu Thiên, phụng mệnh của Ngọc Đế, đến truyền trường sinh chi thuật cho quận chúa, xin quận chúa yên tâm."
"Chỉ cần quận chúa thỏa mãn một điều kiện, bản tiên tất sẽ dốc túi tương trợ."
Trong mắt Hứa Thanh Tiêu tràn đầy nghiêm túc.
Trong đại thần thông Nhập mộng có ghi lại rất nhiều tin tức về mộng cảnh, trong đó tin tức chủ yếu nhất chính là phá mộng.
Tiến vào trong mộng của người khác, phải cố gắng hết sức không được đột ngột, muốn dung nhập vào trong mộng, ngươi có thể bịa đặt thân phận, cũng có thể tùy tiện khoe khoang mình là ai, mục đích tới nơi này là gì.
Nói rõ ràng, đối phương nghe hiểu xong rồi sau đó tìm lý do chạy trốn là được.
Nhưng ngươi không thể trực tiếp bỏ chạy, hoặc nói làm điều gì đó xấu, chẳng hạn như đánh nữ tử trong mộng này một trận.
Nhẹ thì mộng cảnh vỡ vụn lưu lại bóng ma, nặng thì tổn thương nguyên thần.
Hiểu được điểm này, Hứa Thanh Tiêu cũng không làm loạn, dựa theo cách bình thường để đối phó, sau đó tìm lý do rời đi.
"Trường sinh chi thuật? Vậy nói cho ta biết điều kiện là gì.”
Tuyệt sắc quận chúa mở miệng, giống như không hề tin.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất