Chương 139: Phản Ứng Của Nữ Đế (1)
Còn Duyên pháp tự tại trong âm dương có ý gì?
Đối với núi Minh Nguyệt, Hứa Thanh Tiêu không có bất kỳ đầu mối nào.
Nhưng đối với câu thứ hai, duyên pháp tự tại trong âm dương, Hứa Thanh Tiêu hiểu chút chút.
Hoặc là khí vật, một âm một dương, hoặc là dị thuật, một âm một dương.
Ngô Ngôn tu luyện dị thuật là thuật Thái Âm Ngưng Mạch, đến huyện Bình An tìm Kim Ô Tôi Thể Thuật.
Một âm một dương, cực kỳ phù hợp.
Nhưng có hai vấn đề phát sinh.
Thứ nhất, Ngô Ngôn làm sao biết huyện Bình An có Kim Ô Tôi Thể Thuật.
Thứ hai, huyện Bình An nhỏ như vậy, vì sao lại có Kim Ô Tôi Thể Thuật.
Hai điểm này, Hứa Thanh Tiêu trước kia không nghĩ tới, hiện giờ kết nối những chuyện này lại với nhau, rất nhiều điểm đáng ngờ đều xuất hiện.
Dị thuật này là thứ gì?
Thứ mà vương triều tiên môn nghiêm cấm, chỉ cần trả giá là có thể thu được sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.
Những vật kiểu này theo lý thuyết không có khả năng xuất hiện ở một huyện Bình An nhỏ nhoi như thế chứ?
Huyện Bình An làm sao có thể cất giữ một quyển dị thuật?
Hai điểm này nếu không thể giải thích rõ thì khó có thể lý luận tiếp được.
"Mặc kệ như thế nào, vẫn phải đi huyện Bình An trước đã."
Bóng đêm đang dày đặc.
Hứa Thanh Tiêu biến mất khỏig phủ Nam Dự, hắn có thủ lệnh của Lý Hâm, rời khỏi phủ Nam Dự cũng không phải việc khó gì.
Về phần Trình Lập Đông có thể đi theo hay không, Hứa Thanh Tiêu có thể chắc chắn hắn sẽ không đi theo.
Đã dặn dò Lý Hâm trông chừng
Trình Lập Đông, phụ thân của Lý Hâm, Lý Quảng Tân hiện giờ hoàn toàn chung một chiến tuyến với mình.
Nhờ ai mà được hoàng thượng, Lý Quảng Tân không thể nào không biết.
Cho nên Lý Quảng Tân hy vọng Trình Lập Đông không nên đi tìm Hứa Thanh Tiêu gây phiền phức.
Một mình rời khỏi phủ Nam Dự, cho dù bị phát hiện cũng không phải việc to tát gì, cũng không có người hạn chế tự do cá nhân của mình.
Nhưng nếu Trình Lập Đông biến mất, vậy đừng trách Lý Quảng Tân tìm hắn ta gây phiền phức.
Sau khi cân nhắc, Trình Lập Đông sẽ không đi theo.
Đương nhiên nếu Trình Lập Đông dám mạo hiểm bị cách chức, cũng không phải không thể đi.
Chỉ là mặc dù Trình Lập Đông đi theo, Hứa Thanh Tiêu cũng không sợ.
Trình Lập Đông không dám vọng động đến mình.
Triều đình coi mình là lương tài, nếu như mình xảy ra chuyện gì, Lý Quảng Tân là người đầu tiên nổi trận lôi đình, Trình Lập Đông không lấy ra được chứng cớ chứng minh bản thân vẫn ở phủ Nam Dự, vậy hắn ta phải chết không thể nghi ngờ.
Lui một vạn bước mà nói, cho dù thật sự không phải Trình Lập Đông tìm mình gây phiền phức.
Hắn ta cũng phải chết, giết nhầm thì giết nhầm, đối với Lý Quảng Tân mà nói, chết một vạn Trình Lập Đông cũng không bằng được một mình mình.
Trình Lập Đông là một người đầy tham vọng.
Y cũng tuyệt đối không dám làm bậy.
Hứa Thanh Tiêu thích loại người này, ít nhất cũng tuân thủ quy củ.
Giờ Tý.
Hứa Thanh Tiêu biến mất trong bóng đêm.
Nửa khắc sau.
Trước cửa thành, một bóng người đứng trên tường thành.
Là bóng của Trình Lập Đông.
Dưới ánh trăng, Trình Lập Đông nhìn Hứa Thanh Tiêu biến mất trong bóng đêm, lâm vào trầm tư.
Từ sau khi Hứa Thanh Tiêu đi ra khỏi phủ viện, y vẫn âm thầm theo dõi Hứa Thanh Tiêu, tuy rằng không thấy nhất cử nhất động, nhưng hành tung thì vẫn biết.
Nhưng hôm nay Hứa Thanh Tiêu rời khỏi phủ Nam Dự, làm cho y rối rắm hết nữa khắc đồng hồ.
Trong vòng nửa khắc này, y suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Tiếp tục theo dõi Hứa Thanh Tiêu, tất nhiên sẽ bị Lý Quảng Tân cách chức.
Kỳ thật cách chức cũng không sao cả, nếu là có thu hoạch mà nói, cho dù không làm quan cũng được.
Nhưng vấn đề là, Hứa Thanh Tiêu sẽ hợp tác với mình sao?
Câu trả lời là không.
Mình có thể dùng thủ đoạn cường ngạnh sao?
Có thể.
Nhưng sau khi lợi dụng xong, kết cục của mình, nghĩ cũng đừng nghĩ tới nữa.
Hứa Thanh Tiêu danh tiếng quá lớn, vẻn vẹn một tháng, từ con kiến hôi trên mặt đất, nhảy lên biến thành một người khổng lồ.
Nếu mình dám động đến một sợi lông của Hứa Thanh Tiêu, chỉ sợ mình sẽ lập tức trở thành trọng phạm triều đình, hơn nữa còn là trọng phạm trong trọng phạm, văn nhân thiên hạ cũng sẽ không bỏ qua cho mình.
Đến lúc đó cho dù lấy được món đồ đó rồi thì sao chứ?
Suốt ngày chạy trốn trong đuổi giết?
Hơn nữa có thể trốn được bao lâu?
Nhưng cứ như vậy mặc kệ Hứa Thanh Tiêu sao?
Hít một hơi thật sâu.
Trình Lập Đông lắc đầu, y không thể mặc kệ Hứa Thanh Tiêu, di bảo của Võ Đế, hắn ta nhất định phải có được.
Thế nhưng phải đổi thủ đoạn khác.
Mà vào lúc này.
Cung đình Đại Ngụy.
Sâu trong cung điện.
Trong Dưỡng Tâm điện.
Một giọng nói vang lên.
"Bệ hạ, tuyệt thế văn chương đã được đưa đến."
Một giọng nói dễ nghe vang lên.
Một bài văn chương xuất hiện trong đại điện.
"Trình."
Giọng nói của nữ đế Đại Ngụy vô cùng bình tĩnh.
Bài văn chương rất nhanh được đặt trên mặt đất, không có gió nhưng văn chương tự động bay đến trước mặt nàng.
Trên ngai rồng.
Đối với tuyệt thế văn chương này, nữ đế Đại Ngụy cũng không lộ ra vẻ vô cùng kích động, ngược lại bình tĩnh vô cùng.
Nguyên nhân chính là, vì tuyệt thế văn chương đơn giản có hai loại, lập ý và quốc bản, nếu là lập ý, vậy thì không có gì để nói, bây giờ Đại Ngụy không cần thức ăn tinh thần.
Mà nếu là sách lược của quốc bản, trên cơ bản chín mươi chín phần trăm là chuyện bắc phạt.
Vì vậy, nàng không có hy vọng gì đối với bài văn chương này.
Nhưng xem thì vẫn phải xem.
Bài văn chương có thể được trời đất tán thành, thiên hạ khó tìm, Đại Ngụy xuất hiện kỳ tài, thân là hoàng đế thì không thể nào bỏ qua.
Phù hợp với tâm ý hay không là thứ yếu.
Có dùng được hay không mới là chủ yếu.
Nghĩ tới đây, nữ đế phất phất tay, đôi mắt đẹp dừng trên văn chương, bắt đầu đọc kỹ càng.
Đây là sự tôn trọng mà tuyệt thế chương xứng đáng có được.
【 Đại Ngụy An Quốc Sách 】
[Ngụy, lịch tiên đế bắc phạt bảy lần, dân sinh điêu tàn, đói khát khắp nơi, trộm nghĩ sách lược an quốc, định dân chúng, phục xã tắc, an thiên hạ]
Chỉ cần liếc mắt một cái thôi.
Ánh mắt nữ đế đã hoàn toàn không thu lại được.
Nàng nghiêm túc đọc, mỗi một chữ đều đọc cẩn thận, chứ không phải liếc mắt một cái đọc mười hàng.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Vẻ mặt của vị nữ đế Đại Ngụy dần dần thay đổi.
Từ sự bình tĩnh ban đầu, đến sự ngạc nhiên phía sau, và cuối cùng là chấn động.
Ánh mắt nữ đế nhìn chằm chằm vào tuyệt thế văn chương này.
Nàng thật không ngờ, tuyệt thế văn chương này lại có thể sắc bén như thế, viết ra cả hoàn cảnh khó khăn trước mắt của vương triều Đại Ngụy.
Điều này thật sự không thể tin được.
Chuyện trên triều đình, có một số lão hồ ly hiểu được, nhưng đối với người đọc sách trong thiên hạ mà nói, nếu không đặt chân vào trong đó, căn bản khó biết được gì.
Ví dụ, Đại Ngụy thiếu tiền, nhưng tại sao thiếu tiền, thiếu tiền ở chỗ nào?