Người Chơi Hung Mãnh

Chương 141: Văn Chương Lập ý, Văn Nhân Thiên Hạ Sợ Hãi (1)

Chương 141: Văn Chương Lập ý, Văn Nhân Thiên Hạ Sợ Hãi (1)

"Bệ hạ, nếu người đã thích bài văn chương này như vậy, chi bằng trực tiếp truyền Hứa Thanh Tiêu vào kinh?"
Lý Uyển Nhi lên tiếng nói như thế.
"Ừm, truyền chỉ ý của trẫm, lần Đại Ngụy phủ thí này, Hứa Thanh Tiêu đứng đầu bảng, tuyên hắn vào kinh."
Nữ đế hạ chỉ.
Chỉ là trong phút chốc, còn chưa đợi Lý Uyển Nhi lên tiếng.
Giọng nói của nữ đế lại vang lên.
"Không."
"Không tuyên hắn vào kinh."
"Truyền ý chỉ của trẫm, Hứa Thanh Tiêu là đệ nhất phủ thí, nhưng chỉ vì tuyệt thế văn chương lập ý có đạo, nhưng Đại Ngụy đã có Chu thánh lập ý, văn chương tuy tốt, nhưng không thực dụng."
"Để tránh tranh giành lập ý, dao động quốc bản, văn chương bậc này, tạm thời niêm phong, đợi quốc thái dân an, mới có thể xem."
Giọng nói của nàng vang lên.
Có vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Chỉ là những lời này lại khiến Lý Uyển Nhi có chút nhíu mày.
Bài văn chương trình lên, nàng ta chưa được xem, cũng không dám xem, nhưng từ biểu hiện vừa rồi của nữ đế có thể thấy được, đây tuyệt đối không phải là văn chương lập ý.
Văn chương lập ý, bệ hạ cũng sẽ không vui sướng như thế.
Hơn nữa đột nhiên thay đổi giọng điệu, khiến cho nàng ta trăm tư không giải thích được.
Bảo vệ?
Lý Uyển Nhi trong nháy mắt nhận ra ý tứ của nữ đế.
Nàng đang bảo vệ Hứa Thanh Tiêu.
Hai câu nói nhẹ nhàng nghe có vẻ như chèn ép, hạ thấp bài văn chương của Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng trên thực tế là đang bảo vệ Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng vì sao phải bảo vệ Hứa Thanh Tiêu?
Bài văn chương này rốt cục đã viết gì? Mà có thể làm cho bệ hạ thay đổi tâm ý?
Lý Uyển Nhi đang suy tư, nàng ta không nghĩ ra được đáp án.
Nhưng mà, giọng nói của nữ đế Đại Ngụy chậm rãi vang lên.
"Chuyện không liên quan đến ngươi, không cần suy nghĩ nhiều."
Một câu nói đơn giản lập tức khiến sắc mặt Lý Uyển Nhi trở nên trắng bệch.
"Xin bệ hạ thứ tội."
Lý Uyển Nhi cúi đầu, ót dán trên mặt đất.
"Đi đi."
Hai chữ lạnh lùng như trước, lập tức Lý Uyển Nhi không thể chần chờ, trực tiếp đứng dậy rời đi.
Chờ Lý Uyển Nhi đi rồi.
Trên ngai rồng.
Ánh mắt của nữ đế Đại Ngụy lại một lần nữa rơi vào văn chương.
Bài viết tuy rằng tốt, nhưng có rất nhiều chỗ cần bàn bạc tỉ mỉ, nàng hoàn toàn biết, Hứa Thanh Tiêu là đại tài.
Thậm chí nói quá phù hợp với tâm ý của mình.
Đại tài như thế, nàng tất nhiên hận không thể ngay hôm nay có thể gặp mặt hắn, nhưng nàng càng biết chính là, mình không thể triệu Hứa Thanh Tiêu đến đây.
Nguyên nhân chính là…
Hiện giờ cơn sóng ngầm trong triều đình bắt đầu khởi động, tranh ngươi chết ta sống, An Quốc Sách của Hứa Thanh Tiêu rất tốt.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là nhất định sẽ được các đại thần tiếp nhận, cho dù là tuyệt thế văn chương, nhưng không phục vẫn không phục.
Nếu mình trực tiếp trọng dụng Hứa Thanh Tiêu, đao to búa lớn chấp hành chuyện tiền trang, có thể chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.
Hơn nữa Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ gặp xui xẻo, xui xẻo to.
Loại người không có căn cơ như Hứa Thanh Tiêu, một khi đắc tội người khác, vậy cũng không phải chuyện nhỏ.
Đương nhiên mình hoàn toàn có thể che chở cho Hứa Thanh Tiêu, chỉ cần mình không gật đầu, tự nhiên không ai dám động đến hắn.
Nhưng vấn đề là.
Hứa Thanh Tiêu có đáng để mình bảo vệ hay không?
Chỉ vì một bài An Quốc Sách sao?
Nếu kẻ địch mà Hứa Thanh Tiêu thiết lập là văn võ cả triều, một bài An Quốc Sách có tư cách để cho mình dốc hết toàn lực bảo vệ sao?
Lợi ích.
Quyền mưu.
Khống chế và cân bằng.
Ai có thể cam đoan Hứa Thanh Tiêu có nguyện ý một lòng với mình hay không?
Làm sao có thể cam đoan Hứa Thanh Tiêu không phải hủ nho đây?
Mỗi một chuyện đều có rất nhiều yếu tố bất ổn.
Nhưng làm một vị đế vương đủ tư cách, tuyệt đối không thể vội vàng, nhẫn nại chờ xem, sau khi cân nhắc ưu nhược điểm rồi quyết định sau.
Cho nên nàng không vội vàng triệu Hứa Thanh Tiêu vào kinh.
Ngược lại sẽ phát triển kinh tế An Quốc Sách, nói thành lập văn chương Ý Quốc Bản.
Cứ như vậy, đối với văn nhân trong thiên hạ, danh vọng của Hứa Thanh Tiêu sẽ cao hơn một chút.
Nhưng đối với quan viên triều đình mà nói, tính nguy hiểm đã nhỏ đi rất nhiều.
Đối với bọn họ mà nói, một bài văn lập ý, căn bản không ảnh hưởng đến bọn họ, mà nếu là một bài văn đủ để thay đổi quốc bản, vậy thì không phải là chuyện nhỏ.
"Hứa Thanh Tiêu."
"Trẫm chờ mong gặp mặt ngươi."
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Chẳng bao lâu ý chỉ đã lan rộng khắp kinh đô.
Chu thánh Văn Cung nhận được ý chỉ đầu tiên, tất cả đại nho đều đang chờ bệ hạ duyệt chương.
Nhưng mà sau khi thánh chỉ hạ xuống thì đã dẫn tới một trận nghi hoặc.
Không ai ngờ tới, đây là một bài văn chương lập ý, càng không ai nghĩ tới, bệ hạ sẽ niêm phong văn chương, không được tiết lộ.
Ý chỉ của thánh thượng, lớn hơn hết thảy, những đại nho này cho dù có không cam tâm tình nguyện như thế nào, cũng không thể xem.
Đây là lễ quân thần, nếu vượt qua càng là trọng tội.
"Văn chương lập ý! Đương thời lại có người có thể làm ra văn chương lập ý?”
"Tuyệt thế văn chương này, đúng là lập ý? Chẳng lẽ đương thời lại xuất hiện một vị thánh nhân?”
"Chu thánh lập ý, vì văn nhân trong thiên hạ, hôm nay lại có một thiên lập ý mới, là giải thích tinh túy lập ý của Chu thánh sao?"
"Không phải, ý của Chu thánh, năm trăm năm qua không biết được bao nhiêu nho đạo các phái nghiên cứu, trải qua không ngừng đơn giản hóa và sửa đổi, có giải thích như thế nào, cũng không thể nào làm ra tuyệt thế văn chương."
"Vậy thì vì sao?"
"Có thể được thiên địa tán thành, còn là tuyệt thế văn chương, chẳng lẽ hắn có lập ý mới?"
Trong Văn Cung, chư đại nho tụ tập với nhau, bọn họ nhíu mày, dù sao khi biết được tuyệt thế văn chương này là văn chương lập ý, tất nhiên cũng tràn ngập sự tò mò.
Nguyên nhân tò mò là, đã có Chu thánh lập ý, trên đời này sao có thể xuất hiện lập ý mới.
Văn chương lập ý mỗi năm đều có, nhưng có thể được trời đất công nhận là tuyệt thế văn chương hầu như không thể.
Nếu là có, nghĩa là lập ý mới này, không kém với Chu thánh lập ý, thậm chí... Vượt qua lập ý của Chu thánh.
"Điều này càng không có khả năng, ý của Chu thánh, chính là lập ý tốt nhất từ xưa đến nay, tương lai vạn năm, cũng không có khả năng xuất hiện lập ý mới, trừ phi nhân tính biến đổi, thần vật biến đổi."
"Ừm, Chu thánh chính là thánh nhân đời thứ năm, cho tới bây giờ cũng chưa quá năm trăm năm mà thôi, sao có thể có lập ý mới, ta nghĩ trong đó hẳn là có ẩn giấu khác."
"Nhưng mà nếu bệ hạ đã mở miệng như thế, chúng ta cũng không cần suy nghĩ nhiều, dựa theo lời bệ hạ nói mà làm đi."
Không ít đại nho mở miệng, trực tiếp phủ nhận.
Nhưng không được xem văn chương, bọn họ cũng không dám hoàn toàn xác định điều gì, chỉ là tín ngưỡng trong lòng đối với thánh nhân làm cho bọn họ cho rằng đây là thủ đoạn của bệ hạ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất