Chương 142: Văn Chương Lập ý, Văn Nhân Thiên Hạ Sợ Hãi (2)
Về phần là thủ đoạn gì, bọn họ cũng không biết được.
Dù sao cũng không có lập ý mới.
Đương nhiên không có thì không có, nói thì vẫn phải nói, bệ hạ nói như thế nào thì bọn họ sẽ làm như thế ấy.
Chờ cho đến khi thời cơ chín mùi, tất cả sự thật sẽ được phơi bày.
"Hy vọng thật sự giống như phỏng đoán của chúng ta, đây chỉ là tâm tư khác của
Bệ hạ, nếu thật sự xuất hiện lập ý khác, đối với thiên hạ mà nói, là một chuyện tốt, cũng không phải là một chuyện tốt."
"Lập ý chi tranh, đối với văn nhân chúng ta, còn hơn quốc bản chi tranh, ảnh hưởng cũng không phải là một quốc gia, mà là toàn bộ thiên hạ, nói là thiên hạ đại loạn, cũng không quá đáng."
Có người lên tiếng, tràn ngập cảm khái.
Họ hy vọng rằng trong chuyện này sẽ có những lý do khác, họ hy vọng đây không phải là một bài văn chương lập ý.
Nếu không, nó sẽ thực sự gây ra rắc rối.
Dù sao khi lập ý mới xuất hiện, đối với văn nhân mà nói, không thua gì tranh giành quốc bản, thậm chí còn ngứa mắt hơn.
Hiện giờ văn nhân trong thiên hạ chín phần đều tin vào lập ý của Chu thánh.
Đột nhiên xuất hiện lập ý mới, lật đổ lập ý của Chu thánh, vậy thì phiền toái lớn rồi, văn nhân không đồng lòng, ảnh hưởng cũng không phải là một điểm hai điểm.
Chính là như thế.
Giờ Mão vừa đến.
Thánh chỉ liền truyền khắp Đại Ngụy, các quận, các phủ nhận được thông báo đầu tiên.
Mà đạo thánh chỉ này, cũng trong nháy mắt bùng nổ trong giới văn nhân.
So với sự bình tĩnh trầm tư của đám đại nho.
Văn nhân trong thiên hạ cũng không thể giữ bình tĩnh được.
Trong một thời gian ngắn, các phiên bản khác nhau của tin đồn đã xuất hiện.
Có người tôn Hứa Thanh Tiêu thành Chu thánh, hoàn mỹ giải thích ý của Chu thánh, càng thêm tôn kính đối với Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng cũng có người nói, Hứa Thanh Tiêu giải thích lập ý mới, có cảm ngộ của bản thân, có tư cách thánh nhân, khiến cho vô số văn nhân vừa tò mò vừa rung động.
Những điều này cũng nghe lọt lỗ tai đi, nhưng cũng có một ít tin tức xuất hiện, nói Hứa Thanh Tiêu khinh thường Chu thánh, lập ý mới, lật đổ lập ý của Chu thánh, bất tôn thánh hiền, cuồng vọng tự đại.
Có điều số người này không tính là nhiều mà thôi.
Nói tóm lại, Hứa Thanh Tiêu lần này quả nhiên là danh động thiên hạ.
Trước đó đã có rất nhiều người suy đoán Hứa Thanh Tiêu sẽ làm ra bài văn chương như thế nào.
Bây giờ triều đình đã đưa ra đáp án.
Là văm chương lập ý.
Giống như hòn đá rơi vào ao nước.
Sự khác biệt duy nhất chính là.
Hòn đá này.
Là thiên thạch.
Văn nhân trong thiên hạ đều khiếp sợ.
Hứa Thanh Tiêu làm văn chương, vậy mà là văn chương lập ý.
Điều này không ai có thể ngờ đến.
Cho dù là ba vị phu tử trong phủ Nam Dự, cũng khó có thể tưởng tượng được.
Dù văn chương lấp ý kia hay dở ra sao, không ai có thể nói rõ được.
Điều duy nhất có thể biết được chính là, Hứa Thanh Tiêu lần này thật sự sắp nổi danh rồi.
Nếu là An Quốc Luận Sách, mọi người chỉ biết thán phục Đại Ngụy lại xuất hiện một vị đại tài.
Nhưng nếu là văn chương lập ý, nhất định sẽ dẫn tới rất nhiều tranh luận, mà Hứa Thanh Tiêu cũng nhất định sẽ bị lôi ra nói đầu tiên, hoặc có thể có được tôn trọng, nhưng càng nhiều hơn chính là sự nghi ngờ và phản bác.
Đương nhiên nếu Hứa Thanh Tiêu công
khai tỏ ý bài văn chương mà đích thân mình viết ra, là giải thích lập ý của Chu thánh, ta kiên quyết ủng hộ lựa chọn của Chu thánh, vậy thì cũng không phải vấn đề to tát gì.
Hiện giờ văn nhân trong thiên hạ, chín phần đều là học tập Chu thánh, ngươi ủng hộ Chu thánh, vậy mọi chuyện cũng không phải là vấn đề.
Nhưng rốt cuộc là như thế nào, không ai biết.
Bởi vì Hứa Thanh Tiêu dường như bốc hơi khỏi nhân gian, cũng không biết đã đi đâu.
Không ai biết được.
Mà Hứa Thanh Tiêu bây giờ đang được văn nhân trong thiên hạ chú ý, giờ này khắc này, đang xuất hiện ở trên một quan đạo, giục ngựa chạy như điên.
Từ phủ Nam Dự đến huyện Bình An, tốc độ bình thường là năm ngày.
Thế nhưng Hứa Thanh Tiêu chạy suốt một đêm, đến trạm dịch dùng tiền đổi một con ngựa, lặp đi lặp lại như thế, thời gian hai ngày đã có thể chạy tới huyện Bình An.
Dọc theo đường đi Hứa Thanh Tiêu cũng ý thức được một vấn đề.
Có tiền đi khắp thiên hạ, không có tiền nửa bước khó đi.
Giá của một con ngựa tốt là hai mươi lượng bạc, mỗi lần thay đều cần nửa lượng bạc.
Hứa Thanh Tiêu cũng muốn mua một con thiên lý mã, giá cả cũng không đắt, dù sao đây cũng là thế giới tu tiên.
Nhưng vấn đề là, một con thiên lý mã được bán với giá năm trăm lượng bạc, ai có thể chấp nhận được?
Không có cách nào, chỉ có thể thay đổi từ con ngựa này sang con ngựa khác.
May mắn thay.
Hai ngày sau.
Hứa Thanh Tiêu cuối cùng cũng chạy tới huyện Bình An.
Sau khi đến huyện Bình An, mục đích của Hứa Thanh Tiêu rất đơn giản, trực tiếp đi tìm lão sư của mình, những người còn lại ít gặp thì tốt hơn.
Ỷ vào đã nhập phẩm, Hứa Thanh Tiêu thừa dịp trời tối, lẻn vào huyện Bình An.
Về phần vật cưỡi cũng đã phóng sinh.
Tuy rằng có chút luyến tiếc, nhưng cũng hết cách, chỉ có thể phóng sinh.
Ban đêm.
Trong nhà Chu Lăng đã sớm tắt đèn.
Hứa Thanh Tiêu xoay người một cái, liền đi tới giữa viện nhà Chu Lăng.
Mượn ánh trăng, Hứa Thanh Tiêu đi tới phòng chính, nhẹ tay gõ cửa.
"Lão sư, học sinh Hứa Thanh Tiêu tới thăm."
Nửa đêm đột nhiên đến thăm, Hứa Thanh Tiêu cũng biết có phần dọa người, nhưng không còn cách khác, dù sao cũng có việc cần giải quyết.
Một chuyến đi về mất bốn ngày.
Có quỷ mới biết Trình Lập Đông có mạo hiểm tìm mình hay không.
Cho dù không, mình cũng phải sớm trở về, cũng không thể để phủ thí yết bảng có rồi mà mình cũng chưa xuất hiện?
Cũng may, phủ thí yết bảng phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa, nghĩ đến nhiệt tình của mọi người sẽ dần dần nguội lạnh xuống, sẽ không vội vàng muốn gặp mình, cho nên mấy ngày nay vẫn có thời gian lưu lại.
"Ai?"
Giọng nói của Chu Lăng vang lên, có vẻ vô cùng đề phòng.
"Lão sư, là học sinh thật mà, có việc quan trọng."
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục mở miệng.
"Thanh Tiêu?"
Sau một khắc, âm thanh sột soạt vang lên, rất nhanh sau đó Chu Lăng cầm một ngọn đèn dầu đi tới trước cửa phòng.
Đợi cửa phòng mở ra, mượn ánh sáng đèn dầu, Chu Lăng thấy rõ khuôn mặt Hứa Thanh Tiêu, sau đó không khỏi thán phục.
"Thanh Tiêu, sao ngươi lại đột nhiên trở về?"
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu, Chu
Lăng quả thật rất kinh ngạc, theo lý thì Hứa Thanh Tiêu không phải đang ở phủ Nam Dự chờ phủ thí yết bảng hay sao?
Sao đang yên đang lành lại trở về?
"Lão sư, có tiện nói chuyện không?"
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, không trực tiếp nói rõ ý đồ tới đây.
"Đi, đến thư phòng.”
Chu Lăng không nói nhiều nữa, trực tiếp đi về phía thư phòng.