Chương 172: Dự Tiệc, Tranh Hay Không Tranh (1)
Năm Võ Xương thứ nhất.
Hai mươi lăm tháng tư.
Yết bảng lần thi phủ đầu tiên của tân triều.
Hứa Thanh Tiêu đứng đầu bảng là chuyện không còn gì để nói, dựa vào tuyệt thế văn chương, nếu như không được hạng nhất thì mới có chuyện để nói.
Mà vào lúc này.
Trong Lý phủ.
Hứa Thanh Tiêu nhìn bảng danh sách mà Lý Hâm đưa tới, trầm mặc không nói.
“Hứa huynh, lần thi phủ này, huynh là người đứng đầu bảng Đại Ngụy, ta, Vương Nho còn có Trần huynh cũng đều trúng cử. Lần này, trên toàn phủ Nam Dự cứ tổng cộng là ba mươi lăm người qua được thi phủ, khác so với những ghi chép trong quá khứ, cũng có thể nói là do văn khí của Hứa huynh ảnh hưởng.”
Lý Hâm có chút vui sướng.
Lần đầu tiên tham gia thi phủ đã có thể thi đậu, đây tất nhiên là chuyện tốt rồi.
Hơn nữa trong quá khứ, phủ Nam Dự có thể có được mười người thi đậu cũng có thể coi như là không tệ rồi, lần này có đến ba mươi lăm người đậu, toàn bộ phủ đô phủ Nam Dự đều đang truyền rằng Hứa Thanh Tiêu chính là Văn Khúc tinh quân hạ phàm, tạo ra sự ảnh hưởng với văn khí của văn nhân.
Nhìn bảng danh sách dài ngoằng kia, Hứa Thanh Tiêu không biểu hiện chút vui vẻ nào.
Bốn ngày gần đây mỗi ngày hắn đều viết một phong thư cho Vạn An Quốc, trong mỗi phong thư đều mang theo hàm ý tạ lỗi.
Bọn người Dương Báo Dương Hổ, Hứa Thanh Tiêu không muốn bỏ rơi bọn họ, bởi vì đây chính là cách đối nhân xử thế của hắn.
Hứa Thanh Tiêu tự nhận mình không phải thánh mẫu, thế gian có quá nhiều những chuyện bất công, cũng có quá nhiều oan khuất, nếu như nhìn thấy thì Hứa Thanh Tiêu vẫn sẽ cảm khái một câu, còn nếu bảo hắn ra tay tương trợ, trên cơ bản là Hứa Thanh Tiêu sẽ không giúp đỡ.
Nhưng nếu như người chịu khổ là thân nhân hay bằng hữu của hắn hoặc vì hắn mà phải chịu khổ thì Hứa Thanh Tiêu tuyệt đối sẽ không thờ ơ.
Trong bốn ngày này, mặc dù Hứa Thanh Tiêu vẫn luôn suy nghĩ phương pháp giải quyết nhưng bình thường vẫn lo đọc sách thánh hiền.
Hắn đọc mấy trăm quyển thư tịch liên quan tới Chu thánh, lập ý, danh ngôn, lời dạy, cố sự, có rất nhiều loại thư tịch, Hứa Thanh Tiêu đều đã xem hết.
Trong bốn ngày này, Hứa Thanh Tiêu cũng đã hiểu ý.
Hắn cố gắng đi tìm xem trong ý của Chu thánh, xem có chỗ nào có ý giống của mình hay không.
Đáng tiếc, thánh ý tuy tốt, nhưng cũng không phải là ý của mình.
Có thiên lý mà diệt nhân dục.
Chu thánh, người lập ra khuôn khổ cho người trong thiên hạ, lập nên những khuôn khổ về đạo đức, lập nên tất cả các khuôn khổ cho thế gian này.
Nhưng thứ mà Hứa Thanh Tiêu không thích nhất lại chính là khuôn khổ.
Con người sống trên đời, sao cần phải tồn tại quá nhiều quy tắc như vậy.
Cho nên con đường này, không thích hợp với mình.
Quân tử lập ý của mình chắc chắn sẽ không có bất kì mối liên hệ nào với Chu thánh.
“Chẳng lẽ thật sự phải đi đến bước này hay sao?”
Hứa Thanh Tiêu thu hồi ánh mắt, hắn nhìn lên bầu trời, nhìn về phía dãy ngân hà lấp lánh, trong lúc nhất thời, rơi vào trầm mặc.
Quân tử lập ý.
Là thứ quan trọng nhất của Nho đạo thất phẩm.
Nếu như ngươi không thể lập ý thuận theo ý nguyện của bản thân vậy thì cho dù ngươi lập được ý thì cũng không thể nào bước vào thất phẩm.
Bởi vì ngươi không làm theo trái tim mình.
Lúc đầu Hứa Thanh Tiêu cũng không muốn lập ý nhanh như vậy, hắn muốn đầu tiên là tìm hiểu một hồi, đợi thêm một khoảng thời gian nữa cũng được.
Nhưng mà bởi vì chuyện này mà Hứa Thanh Tiêu mới xem thánh nhân chi ý sớm hơn một chút.
Một khi đã xem thì cũng không thể nói là sẽ lập được ý ngay.
Mà là có thể biết được mình có thích hợp với nó hay không.
Đáp án đã rõ ràng.
Không thích hợp.
Nếu như đã không thích hợp vậy thì hắn sẽ không thể đi theo ý của Chu thánh. Nếu như không đi theo ý của Chu thánh vậy trước mắt hắn chỉ còn lại hai con đường.
Hoặc là đi tìm ý của các Thánh nhân khác, hoặc là tự lập nên ý của chính mình.
Ý của các thánh nhân khác cũng giống nhau cả, đều là vì thiên hạ thương sinh, cũng không thích hợp với mình.
Nói tới nói lui chính là Hứa Thanh Tiêu đã hiểu lập ý của chính mình.
‘Tri hành hợp nhất.’
Nhưng kiểu lập ý này nếu như tự hắn âm thầm lập ra thì cũng không có gì lớn lao, nhưng đợi đến khi hắn thật sự trở thành quyền thần, trở thành Đại Nho, khi truyền bá ra ngoài thì chắc chắn xảy ra vấn đề.
Chỉ là mọi chuyện bây giờ làm cho Hứa Thanh Tiêu rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nếu như không nói đến lập ý thì bọn người Dương Hổ Dương Báo chắc chắn sẽ bị đày đi ngoài ngàn dặm, khổ dịch đến suốt đời.
Còn nói đến lập ý thì cả thiên hạ đều sẽ là địch, bên trong văn đàn gần như không có chỗ cho hắn.
Dương mưu này quả là hung ác, không hổ là Đại Nho, chỉ một chuyện nhỏ như thế vậy mà lại có thể ép hắn đến tình trạng này.
Xem ra bản thân hắn vẫn còn hơi non.
Hứa Thanh Tiêu thở dài, chuyện này sẽ làm cho hắn nhớ lâu một chút, cũng càng thêm hiểu rõ một đạo lý.
Thiên hạ này không có ai ngu ngốc, nhất là những người có danh vọng và địa vị. Những người có thể đi đến trình độ kia thì đầu óc tất nhiên là không phải dạng vừa.
“Lý huynh, khi nào khai tiệc lâu yến?”
Hứa Thanh Tiêu thu hồi tâm tình, hỏi Lý Hâm.
“Hồi Hứa huynh, sau một canh giờ nữa là đến giờ khai tiệc, bây giờ đi là vừa lúc nhất.”
Lý Hâm trả lời.
“Ừ, vậy thì đi thôi.”
Hứa Thanh Tiêu gật đầu.
Trước mắt, cơ hội duy nhất để hắn có thể gặp mặt Vạn An Quốc và Nghiêm Lỗi chính là buổi lâu yến này.
Tranh hay không tranh hắn cũng đều phải đi dự tiệc.
Thời gian tổ chức của lâu yến phủ Nam Dự là tiệc trưa và tiệc tối.
Quá trình diễn ra cũng rất đơn giản. Giữa trưa gặp mặt nhau, sau đó ngồi chung một chỗ đàm luận vài chuyện về quốc gia đại sự, ai nấy tự mình bêu xấu một phen, tán dương lẫn nhau.
Tiệc tối chính là vui cùng với dân. Đám người sẽ cùng nhau tập trung lại một chỗ, vẫn là khen ngợi lẫn nhau như cũ, tùy ý đặt một cái tên cho lâu yến rồi sau đó đợi thêm một lúc thì kết thúc.
Chẳng qua là hôm nay có hơi không giống như mọi khi.
Chuyện xảy ra ở phủ Nam Dự đã truyền khắp quận Trường Bình từ lâu, dân chúng đều biết đến chuyện này, tất cả là một chuyện hiểu lầm, Hứa Thanh Tiêu thuộc dạng đối tượng bị liên lụy.
Có người cho rằng Hứa Thanh Tiêu thật sự là chẳng cần giúp đỡ ai, dù sao thì cũng trực tiếp ảnh hưởng đến sĩ đồ của mình.
Cũng có người cho rằng bất luận là thế nào thì điểm xuất phát của chuyện này cũng là do Hứa Thanh Tiêu, cho nên ra tay Hứa Thanh Tiêu.
Hai luồng ý kiến trái chiều sinh ra sự khác biệt, chủ đề tất nhiên cũng có độ nóng rất cao.