Chương 195: Triều Đình Chi Tranh, Tranh Đấu Kịch Liệt, Ba Ngày Minh Ý, Quyết Định Sinh Tử (2)
Vương triều Đại Ngụy cũng không thiếu lập ý, có Chu thánh chi ý ở đây, lập ý mới thì có thể thế nào chứ?
Cho dù lập ý này là tân Thánh nhân chi ý thì sao chứ? Trước tiên đừng nói chuyện gì khác, có thể truyền xuống hay không cũng là một vấn đề, có người tin hay không, lại là một vấn đề khác.
Nho đạo tranh ý cũng giống như tông giáo tranh hương hỏa vậy, có phật môn cũng có đạo môn, cho dù sau đó lại sinh ra một phật môn mới thì sao chứ?
Đối với thế cục trong thiên hạ có ảnh hưởng gì à?
Chẳng có ảnh hưởng gì to lớn.
Nhưng mà có ảnh hưởng gì đối với phật môn hay không?
Có ảnh hưởng rất lớn đó.
Nhưng mà có liên quan gì đến Hoàng đế nàng đâu?
Nàng là đế vương, trong mắt chỉ có lợi ích quốc gia, bách tính có thể ăn no hay không, bách tính có thể an cư lạc nghiệp hay không, đây mới là điều mà nàng chú ý.
Chỉ là, nàng thì hy vọng thiên hạ thái bình, bách tính an cư vui vẻ, nhưng người khác cũng nghĩ như vậy sao?
Tất nhiên là không.
Thậm chí là bên trong triều đình này cũng có một nhóm người không hy vọng vương triều Đại Ngụy bước vào giai đoạn nghỉ ngơi.
Vì sao ư?
Còn không phải là vì lợi ích hay sao?
Cho nên nếu như nàng chiếu cáo với thiên hạ văn chương mà Hứa Thanh Tiêu viết ra chính là An Quốc sách, có thể làm cho vương triều Đại Ngụy không ngừng phát triển, có thể làm cho vương triều Đại Ngụy dân giàu nước mạnh.
Vậy thì những phiền toái của Hứa Thanh Tiêu sẽ càng lớn hơn.
Nhóm nho sinh thì không nói làm gì, nhưng mà các thế lực trong triều sẽ cho phép sao?
Phái bảo thủ và phái cấp tiến là phe phản đối đầu tiên, những người này làm quan, ai chẳng phải là lão cáo già?
Một lòng vì nước thì cũng có, nhưng mà lại là số ít, nhưng vấn đề là chỉ cần dính dáng đến tranh đấu vì nền tảng lập quốc thì những người này sẽ lo lắng đủ điều, đến lúc đó lại bắt làm thí điểm gì đó, hoặc là sẽ từ từ tiến hành.
Chờ thêm ba mươi năm mươi năm sau rồi nói sau
Vương triều Đại Ngụy có thể chờ được sao? Không chờ được.
Cho nên nàng không thể nói ra, nếu không thứ mà Hứa Thanh Tiêu đối mặt sẽ không phải chỉ là Nho giả mà thôi.
So đấu với thư sinh văn nhân, ít nhất còn có một điểm tốt, đó là tất cả đều là đấu tranh ngoài sáng, chỉ cần khiêm tốn một chút, ít nói một chút thì các nho sinh này cũng sẽ không dám làm gì.
Còn nếu so đấu với các thế lực trong triều, Hứa Thanh Tiêu không có bối cảnh gì, chỉ sợ không biết sẽ chết khi nào.
Nàng có thể bảo vệ cho Hứa Thanh Tiêu nhưng không thể bảo vệ cả đời, hơn nữa, là một đế vương chân chính, nàng cũng phải cân nhắc.
Nếu như Hứa Thanh Tiêu thật sự có tài, thật sự có thể thi hành kế hoạch trong An Quốc sách thì nàng có thể bảo vệ cho hắn.
Nhưng nếu như chỉ là viết ra trên giấy thôi thì sao?
Tuy An Quốc sách là văn chương tuyệt thế, nhưng muốn thi hành thì cũng là một vấn đề, giải quyết được hay không lại cũng là một vấn đề. Có quá nhiều chi tiết bên trong mà Hứa Thanh Tiêu không nói ra, cũng có quá nhiều chuyện cần giải quyết.
Nàng đang đợi Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng với tình hình như bây giờ thì xem ra là không thể chờ được nữa rồi.
Trong mắt Nữ đế, Hứa Thanh Tiêu chỉ là nhất thời tức giận cho nên phóng lao đành phải theo lao, chủ động thừa nhận mình đã lập ra ý mới, hơn nữa còn gây ra chuyện lớn đến mức này.
Nếu như mình không ra tay vậy thì phiền phức đây.
“Trẫm đã biết.”
“Ngày mai lên triều rồi nói tiếp.”
Nữ đế Đại Ngụy mở miệng, ngay vào lúc này, một âm thanh bên ngoài bỗng vang lên.
“Báo! Bệ hạ, phủ Nam Dự xuất hiện dân oán, bách tính ra đường tuần hành muốn kêu oan thay cho Hứa Thanh Tiêu, Phủ quân phủ Nam Dự Lý Quảng Tân vừa dâng lên văn kiện khẩn cấp, thỉnh bệ hạ xem qua.”
Khi giọng nói vang lên, Uyển Nhi đang quỳ gối bên trong đại điện cũng lập tức đứng dậy nhận lấy văn kiện sau đó nhanh chóng đi về phía long loan trước mặt, dâng phong thư lên cho Nữ đế Đại Ngụy.
Sau khi tiếp nhận phong thư, nàng mở ra nhìn một lúc.
Một lát sau.
Vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh như trước nói:
“Lui ra đi, tất cả đều chờ đến ngày mai vào triều rồi nói.”
Lời này nói ra, Uyển Nhi cũng lui ra ngoài, bên trong đại điện chỉ còn lại một mình Nữ đế.
Bên trên long loan.
Nữ đế nhìn về phía phong thư trong tay, ánh mắt bình tĩnh nhưng trong tích tắc nàng đã hiểu thấu tất cả.
“Lý Quảng Tân, vì bảo vệ cho Hứa Thanh Tiêu, ngươi cũng nhọc lòng quá rồi.”
“Nếu như không phải trẫm còn muốn dùng Hứa Thanh Tiêu này thì chỉ bằng hành vi này của ngươi, chức Phủ quân này đừng mong làm được nữa.”
Bên trên long loan, Nữ đế trầm tư suy tư.
Theo phong thư này, trong phút chốc nàng lại càng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Chuyện phủ Nam Dự xảy ra dân biến, đây cũng không phải là chuyện Hứa Thanh Tiêu có thể làm được, thậm chí có thể nói là bất luận kẻ nào cũng không thể làm đươc, duy chỉ có một mình Lý Quảng Tân mới có thể làm được.
Mượn nghiêm pháp của đại Nho, từ đó làm cho lòng dân sinh ra sự bàng hoàng, làm cho bách tính oán thán, vào thời điểm quan trọng lại tiếp tay châm ngòi, nhất hô bách ứng, xây dựng nên cục diện hiện tại.
Mà Lý Quảng Tân làm như vậy chính là vì bảo vệ cho Hứa Thanh Tiêu.
Khiêu chiến với một đại Nho cũng không phải là chuyện nhỏ, nhưng Lý Quảng Tân lại lấy dân ý đấu với Nho ý, sao sánh hai thứ trên, tất nhiên là Nho ý kém hơn không ít.
Dù sao thì toàn bộ thiên hạ này đều lấy dân làm gốc, bách tính chính là gốc rễ của thiên hạ, cho dù là Thánh nhân đi chăng nữa, nếu như bị thế nhân vứt bỏ thì cũng không đáng đồng nào.
Nhưng mà cách làm này cũng đã chạm đến giới hạn cuối cùng của hoàng quyền.
Đổi lại là bất cứ lúc nào khác, bất luận là Lý Quảng Tân làm vậy vì mục đích gì thì nàng cũng đều sẽ không bỏ qua cho Lý Quảng Tân.
Nhưng mà chuyện lần này, nàng lại thật sự không thể trừng trị Lý Quảng Tân được.
Bởi vì chuyện này có mối liên hệ quá lớn với nàng.
Vốn trong lòng nàng cũng đang muốn bảo vệ Hứa Thanh Tiêu, tạo hóa trêu ngươi làm sao, đây chính là sự biến hóa của vạn vật.
Thôi đi thôi đi.
Nữ đế Đại Ngụy đặt phong thư qua một bên, chờ đến buổi triều hội ngày mai.
Nàng biết, triều hội ngày mai hẳn là sẽ diễn ra một trận tranh đấu kịch liệt.
Ngày hôm nay.
Từ trên xuống dưới kinh đô Đại Ngụy đều nghe nhắc đến việc này. Bên trong kinh đô, cơ hồ là tất cả mọi người đều đang thảo luận về điều này.
So ra thì bách tính kinh đô khá thiên về lý trí, không hoàn toàn tán thành hành động của Nghiêm Lỗi nhưng họ cũng không hoàn toàn tán đồng với cách làm của Hứa Thanh Tiêu. Chẳng qua chuyện Hứa Thanh Tiêu giải oan cho bách tính đã giành được thiện cảm của bách tính kinh đô.
Bất luận là như thế nào thì người vì dân, sẽ thắng được dân tâm.
Mà lúc này, trong phủ các đại quốc công cũng đang nghị luận về việc này.