Chương 224: Cảnh Tượng Đông Cứng Cỡ Lớn, Hứa Thanh Tiêu Vào Kinh (3)
“Một là sư đệ ngươi sẽ nợ ngươi một ân tình, hai là ngươi có tài hoa, vào kinh thành sớm để hiểu rõ thị phi của kinh thành, tránh cho một ngày kia ngươi bước vào triều đình lại ngây thơ vô tri, ngươi có rõ chưa?”
Chu Lăng nói đạo lý rõ ràng một phen.
Trong mắt ông ta, Hứa Thanh Tiêu bây giờ có thể nói là đã vang danh thiên hạ, bây giờ đi đến kinh thành thì chắc chắn cũng sẽ giống như là cá gặp nước, nhưng mà có thuận buồm xuôi gió như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được chuyện Hứa Thanh Tiêu sẽ gặp phải các loại phiền phức, nếu như không có thân tín của mình thì làm sao làm việc được?
Mà sớm muộn gì Trần Tinh Hà cũng sẽ vào triều, không nói đến chuyện có nhận được chức quan trong triều hay không nhưng ít nhất, nhận một chức quan ở địa phương chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ? Đi đến kinh thành sớm một chút thì quen thuộc nhân mạch của kinh thành sớm một chút, giúp cho Hứa Thanh Tiêu một tay cũng được, muốn đọc sách thêm cũng được, ít nhất thì tốt hơn cả vạn lần so với vân du tứ phương.
Nếu không thì đến khi đi làm quan thật, phía sau không có thế lực chống đỡ, không có nhân mạch, vậy lỡ như hơi không cẩn thận một tí thì sẽ lập tức bước vào vực sâu vạn trượng.
Đừng nhìn Chu Lăng chỉ là một phu tử mà thôi nhưng ông ta cũng đã có mấy mươi năm kinh nghiệm, đường đi được cũng xa hơn Trần Tinh Hà.
Đúng là những lời này của ông làm cho Trần Tinh Hà có hơi trầm mặc, hắn ta nghĩ kỹ lại, thật sự rất ổn.
Đi kinh thành chuẩn bị cho kì thi khoa cử, hiểu rõ hơn những chuyện ở kinh thành, nếu như Hứa Thanh Tiêu cần hỗ trợ thì hắn ta sẽ giúp một tay, nếu không thì mình có thể nghiêm túc đọc sách, thỉnh thoảng cũng có thể kết bạn với bằng hữu kinh thành một phen, con đường này sẽ mang đến cho mình vô số lợi ích.
“Đa tạ lão sư chỉ điểm, học sinh đã rõ.”
Trần Tinh Hà lộ ra nét mừng rõ, bừng tỉnh đại ngộ nói.
“Ừ, rõ rồi thì tốt, vậy tiếp theo ngươi định tính toán thế nào?”
Chu Lăng vuốt vuốt râu nói.
“Mấy ngày này học sinh dự định sẽ nhập phẩm trước, học sinh cảm thấy mình sắp đột phá.”
Trần Tinh Hà hồi đáp.
Cũng liền vào lúc này, cửa lớn mở ra, là sư nương trở về.
“Bây giờ người trong huyện đều đang bán quạt, bán thư họa, người bán đồ ăn lại càng ít đi, hôm nay sư nương không mua được nhiều đồ ăn, cậu chịu khó một chút nhé.”
Sư nương đi vào từ cửa lớn, trong giỏ cũng không có mấy món đồ ăn.
“Sư nương khách khí, tùy tiện là được, tùy tiện là được.”
Trần Tinh Hà thì cảm thấy không quan trọng lắm, ăn cái gì cũng được.
“Được rồi, đứa nhỏ này, trước khi đến cũng không thèm nói một tiếng.”
Sư nương nhẹ gật đầu, sau đó lại lấy vài thứ từ trong nhà rồi đi ra ngoài, tiếp tục giặt đống quần áo còn chưa giặt sạch.
“Vừa rồi nói đến chỗ nào rồi?”
Chu Lăng mở miệng, sợ Trần Tinh Hà lại nhắc đến chuyện mình giặt quần áo.
“Học sinh sắp nhập phẩm.”
Trần Tinh Hà mở miệng trả lời.
“Ồ, thật ra thì Tinh Hà à, đừng thấy sư đệ ngươi chỉ dùng một tháng đã tấn thăng được lên thất phẩm, Nho đạo này của chúng ta chú trọng nhất chính là tích lũy về sau.”
“Từ xưa đến nay cũng không phải chưa từng có ai ngộ đạo trong một thời gian ngắn, tuy nói là vạn năm chưa chắc có một người nhưng mà bất luận thế nào thì vẫn là có.”
“Ngươi tuy có tài nhưng thành công muộn, vi sư cũng là người có tài nhưng thành công muộn, cho nên đừng có vì thấy sư đệ ngươi như thế mà nóng nảy, chuyện nhập phẩm, tốt nhất là nên chờ đến thời điểm thích hợp.”
“Ngươi xem vi sư này, lâu như vậy cũng chưa nhập phẩm, ngươi sẽ không cho rằng vi sư không nhập phẩm được đó chứ?”
Chu Lăng nghiêm túc nói.
Còn Trần Tinh Hà thì gật đầu, mặc dù cảm thấy có hơi là lạ nhưng nghe ra thì hình như rất có đạo lý.
“Học sinh đã rõ, đa tạ lão sư chỉ giáo.”
Trần Tinh Hà lộ ra nụ cười, đúng vậy, Hứa Thanh Tiêu có số phận riêng của Hứa Thanh Tiêu, mà hắn thì có tạo hóa riêng của hắn, có tài nhưng thành đạt muộn, cùng lắm thì mình lại sẽ chờ thêm một chút, không cần phải vội vã nhất thời.
“Ừ, nói tóm lại thì sư đồ hai người chúng ta cho dù không nhất định sẽ siêu việt như sư đệ ngươi nhưng chắc chắn cũng sẽ không thua kém gì sư đệ ngươi đâu, đúng không, ha ha ha!”
“Vâng, sư phụ nói rất đúng.”
Trần Tinh Hà gật đầu phụ họa, đồng thời cũng phát ra tiếng cười.
Nhưng vào lúc này, sư nương đang ở ngoài cửa lại bất thình lình mở miệng.
“Hai người còn chưa nhập phẩm vậy mà lại ở đây dương dương đắc ý, không sợ mất mặt.”
Giọng nói vang lên làm cho trong sảnh không hiểu sao lại an tĩnh lại.
Cảnh tượng yên tĩnh như bức họa.
Qua một hồi lâu, Chu Lăng mới đứng dậy đóng cửa phòng lại, sau đó ôm ra một chồng thư tịch lớn từ phía sau hậu đường, nhìn về phía Trần Tinh Hà nói:
“Tinh Hà, đây là Dục Nhân kinh mà vi sư đã viết ra, muốn nhờ ngươi làm một chuyện.”
Chu Lăng mở miệng xong lại lấy bút mực ra.
“Mời lão sư sai bảo.”
Trần Tinh Hà gật đầu.
“Là như vầy, trước đó vài ngày Thanh Tiêu có tới đây một chuyến, ta đã bảo nó kí tên, dù sao thì qua ít ngày nữa vi sư cũng sẽ đi đến các nơi dạy tiếp.”
“Sách này cần phải bán đi, có một số là bản có chữ kí, Thanh Tiêu đã kí khoản một trăm bảng, vi sư nghĩ vẫn còn chưa đủ cho nên muốn bảo ngươi làm.”
Chu Lăng nói.
“Ồ, đã rõ, mấy hôm nay học trò cũng không có chuyện gì làm, đúng lúc có thể giúp lão sư kí tên, sau đó lại đi theo lão sư, sau đó nữa thì đến kinh thành cũng không muộn lắm.”
Trần Tinh Hà khẽ gật đầu đồng thời trong lòng cũng có chút cảm khái, vẫn là sư phụ mình tốt, bảo mình kí tên, coi như là làm nổi bật danh tiếng của mình một xíu, so với tên bán quạt kia thì đúng là khác nhau một trời một vực.
“Tốt, không hổ là ái đồ của vi sư.”
Vẻ mặt Chu Lăng tươi cười, đưa một quyển sách nhỏ ra trước mặt Trần Tinh Hà nói:
“Ngươi mô phỏng chữ của Hứa Thanh Tiêu một chút, hai ngày nay vi sư vẫn luôn mô phỏng nhưng lại mô phỏng không ra cái loại cảm giác non nớt kia, có thể là do vi sư cầm bút lâu quá rồi.”
“Ngươi đến đây mô phỏng một chút xem, đừng có ngẩn người ra chứ, nhanh lên, nhanh lên.”
Chu Lăng chỉ vào chữ kí của Hứa Thanh Tiêu, thúc giục nói.
Còn Trần Tinh Hà thì đứng sững sờ tại chỗ.
Gì đây! Sư phụ bảo ta mô phỏng chữ kí của sư đệ? Sư phụ, người khinh người quá đáng rồi nhé? Trần Tinh Hà ta có chỗ nào không bằng Hứa Thanh Tiêu chứ?
“Sư phụ, ngài bảo ta làm giả chữ kí của sư đệ, ta không làm.”
“Hứa Thanh Tiêu hắn là người, Trần Tinh Hà ta cũng là người, Hứa Thanh Tiêu là học sinh của ngài, Trần Tinh Hà ta cũng là học sinh của ngài... nhưng Trần Tinh Hà ta vẫn rất tôn sư trọng đạo!”
“Sư phụ, cất cây thước vào đi, ta viết.”
Ban đầu Trần Tinh Hà tràn ngập phẫn nộ, nhưng sau khi nhìn thấy Chu Lăng lấy cây thước ra thì lập tức thay đổi lời nói, thành thành thật thật bắt đầu ngồi bắt chước chữ kí.
Giờ khắc này, trong lòng Trần Tinh Hà vô cùng uất ức.
Một ngày kia ta mà như rồng gặp nước thì nhất định phải nghịch đảo Trường giang.
Sau khi suy nghĩ xong thì Trần Tinh Hà cần thư tịch lên, đưa cho Chu Lăng nói:
“Sư phụ, ta viết xong rồi, người nhìn xem, có giống không?”