Chương 225: Cảnh Tượng Đông Cứng Cỡ Lớn, Hứa Thanh Tiêu Vào Kinh (4)
So với bên Chu Lăng khá náo nhiệt.
Thì giờ khắc này, đường lên kinh lại có vẻ yên tĩnh lạ thường.
Thiên lý mã phi nhanh.
Nằm trong xe ngựa, nhìn qua từng tấm thiệp mời, Hứa Thanh Tiêu lẳng lặng suy ngẫm một vài chuyện.
Chưa đến một ngày nữa mình sẽ đến kinh thành.
Đến kinh thành rồi, chuyện đầu tiên cần làm không phải là diện thánh, dù sao muốn diện thánh thì cũng phải chờ Hoàng đế triệu kiến hắn, nếu như hắn chủ động đi qua vậy thì chắc chắn là không được.
Cho nên chuyện đầu tiên hắn cần làm chính là đi gặp các vị quốc công.
An quốc công, Tề quốc công, Tín quốc công, Lý quốc công, còn có Từ quốc công, hết thảy có năm vị quốc công mời mình đi qua ngồi một chút.
Người đầu tiên cần đến chắc chắn là nhà An quốc công, dù sao thì trong triều An quốc công cũng đã giúp hắn không ít, bất luận là ông ta vì mục đích gì thì hắn nhất định cũng phải đi qua cảm tạ một phen.
Tề quốc công và Tính quốc công thì đã sớm mời mình qua từ mấy ngày trước, lần này lại phát thiệp mời nữa, không đi cũng không được.
Về phần Lý quốc công và Từ quốc công, Hứa Thanh Tiêu chưa bao giờ tiếp xúc qua với họ, chỉ do lần này họ đưa thiếp mời đến mà thôi.
Vương triều Đại Ngụy có tất cả chín vị quốc công, bỏ qua sáu vị quốc công ban đầu thì ba vị sau đều là người đi theo Võ đế bắc phạt mà có được địa vị.
Ba vị này quốc công theo thứ tự là, Lư quốc công, Hằng quốc công, Việt quốc công.
Ba vị này cũng không phát thiếp mời cho hắn nhưng đối với hành động không gửi thiếp mời này, Hứa Thanh Tiêu lại không cảm thấy mình không được tôn trọng mà ngược lại hắn lại cảm thấy chuyện này rất bình thường.
Hơn nữa nếu như bọn họ thật sự gửi thiếp mời tới, cả chín vị quốc công đều đồng thời ưu ái mình cũng không phải là chuyện tốt gì.
Đừng thấy bọn họ đều là quan võ, nhưng võ quan cũng chia thành các thế lực nhỏ, bây giờ vì sao lại tụ họp thành một đoàn? Không phải là vì bắc phạt hay sao?
Dù sao thì quan văn thịnh thế, võ tướng loạn thế, nếu như có thể bắc phạt vậy thì bọn họ càng có thể lập nhiều công huân cho con cháu đời sau của mình, cũng có thể để cho con cháu đời sau của mình tiếp tục đi lập công huân.
Từ khi Đại Ngụy lập quốc cũng chỉ có ba vị quốc công có thể cha truyền con nối, nhưng nay đã qua mấy trăm năm, hậu nhân của ba vị quốc công này đều đã mất hết.
Từ đó tước vị quốc công cũng không được cha truyền con nối nữa, tước vị của người đời sau cũng dần dần giảm xuống.
Tước vị của võ tướng là do đánh trận mà có, thái bình thịnh thế là thiên hạ của quan văn, cho nên đám võ tướng này tụ tập lại một chỗ, mục đích là gì chứ?
Chính là vì công huân bắc phạt.
Đương nhiên trong đó cũng bao gồm thù hận nữa, điểm này cũng không thể phủ nhận được, nhưng phần nhiều vẫn là vì công huân, một khi con cháu có được công huân thì người đời trước cũng có thể an tâm mà đi.
Ít nhất thì năm đời cũng sẽ không xảy ra sai sót, đây cũng là nguyên nhân vì sao mà nhóm võ tướng nhất định phải chủ trương bắc phạt, liên quan đến lợi ích căn bản của bọn họ thì cho dù biết là thời điểm không thích hợp để bắc phạt nhưng bọn họ vẫn cố kiên trì.
Nhưng mà bây giờ bắc phạt có thể thành công hay không lại trở thành một vấn đề cực lớn. Cho nên tất nhiên là nhóm quan võ phải chuẩn bị hai bên cho thật tốt, một bên chuẩn bị có thể bắc phạt, vậy thì đi lập công huân thôi, một bên chuẩn bị cho việc không thể bắc phạt, vậy thì nhất định phải suy tính chuyện này cho thật tốt.
Cho nên chuyện được cả chín vị quốc công ưu ái cũng không phải là chuyện tốt gì, không có bắc phạt thì trong nháy mắt, những tranh đấu về mặt lợi ích của các quan võ cũng rất nhanh chóng lộ ra.
Về phần quan văn thì khỏi cần phải nói, bọn họ cứ luôn chèn ép chính sách bắc phạt, bề ngoài thì có vẻ như là vì thiên hạ bách tính nhưng trên thực tế thì vẫn là vì quyền lực. Một khi không đánh trận thì Đại Ngụy sẽ hoàn toàn rơi vào trạng thái nghĩ ngơi tịnh dưỡng, vậy thì tất cả những chuyện to to nhỏ nhỏ tiếp theo đều sẽ do chính quan văn xử lý.
Võ tướng sẽ trực tiếp bị thất thế, nên dưỡng lão thì về dưỡng lão, nên an hưởng tuổi già thì về an hưởng tuổi già, con cháu đời sau thì tùy tiện đi quân doanh lăn lộn, chờ khi có việc cần thì lại gọi về.
Đạo lý đơn giản như vậy đấy.
Còn mình bây giờ lại đang đứng trước một chuyện.
Nghiêng về binh phạt!
Hay là.
Nghiêng về tĩnh dưỡng?
Không hề nghi ngờ, chắc chắn chủ trương của mình chính là nghĩ ngơi để lấy lại sức, kinh tế quốc gia ấm lại mới là quan trọng, nhưng mà lời này thì tuyệt đối không thể nói ra được, nếu như nói ra thì tất cả phe phái bên võ tướng sẽ lập tức tìm mình gây phiền toái.
Vốn hắn đã đắc tội với nho quan nhất mạch, bây giờ nếu như lại còn đắc tội với võ tướng nữa vậy thì còn chơi cái gì nữa.
Gia nhập Đông Minh hội cũng chỉ làm những chuyện vô bổ, dựa trên tình hình trước mắt mà nói thì chỉ cần chuyện bắc phạt còn chưa có kết luận cuối cùng thì Đông Minh hội cũng sẽ không làm ra chuyện gì to tác.
Muốn gây chuyện cũng không thể gây chuyện được, không bằng cứ thanh thản nghỉ ngơi ổn định lấy lại sức, chờ tới khi chuyện bắc phạt có kết quả cuối cùng thì bọn họ lại tiếp tục nhảy nhót.
Hơn nữa nhóm người Đông Minh hội cũng không ngốc, bọn họ sẽ không thèm lôi kéo một người bị quan viên văn võ nhằm vào hội, còn lại thế lực cuối cùng thì khỏi cần phải nói, vốn bản thân bọn họ đã nhỏ đến mức trong suốt rồi, cho dù bọn họ có muốn bảo vệ cho mình thì cũng vô dụng.
Nói tóm lại.
Muốn hoàn toàn đứng vững bước chân ở lại kinh thành thì hắn không thể nào biểu hiện ra quá rõ ràng, nhất định phải tiến hành theo trình tự, trước tiên cứ đứng vững bước chân cái đã rồi sau đó lại thể hiện ra tài hoa, tuyệt đối không thể quá mạo hiểm.
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu tự nhủ.
Tranh đấu trên triều rất rõ ràng, bắc phạt thì võ tướng mạnh, quan văn lạnh, không bắc phạt thì võ tướng lạnh, quan văn mạnh.
Chuyện này có liên quan đến sự hưng suy của hai thế lực lớn, vậy nhất định là sẽ tranh đấu rất kịch liệt. Loại như mình không có nhân mạch không có bối cảnh, tuyệt đối không thể nói lung tung, cũng không thể tùy tiện chọn đội.
Cho dù mình thật sự chủ trương tĩnh dưỡng nhưng cũng không thể nói thẳng ra được, cần phải mờ mờ ảo ảo rồi lại ảo ảo mờ mờ.
Nói thẳng ra một chút chính là gặp người thì nói tiếng người, gặp quỷ thì nói tiếng quỷ.