Chương 226: Cảnh Tượng Đông Cứng Cỡ Lớn, Hứa Thanh Tiêu Vào Kinh (5)
Hắn cũng không biết quá nhiều về những chuyện trong quan trường, nhưng đạo lý về mặt đối nhân xử thế thì hắn vẫn rất thuần thục.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu không khỏi xác định chủ ý.
Một canh giờ sau.
Khi đi tới một dịch trạm, Hứa Thanh Tiêu xuống xe, dùng bữa cơm đơn giản bên trong dịch trạm, mấy cân thịt bò tiêu chuẩn và một thùng cơm tiêu chuẩn, chẳng qua văn nhân thì vẫn phải có dáng vẻ của văn nhân, hai lượt khách đến rồi đi trong thời gian Hứa Thanh Tiêu ăn, cuối cùng, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn bước vào trong xe.
Đường vào kinh tương đối an toàn, hơn nữa con đường này lại được tu sửa cực kỳ tốt, cho dù thiên lý mã phi nhanh thì cũng chẳng có cảm giác xốc nảy gì.
Trở lại trong xe.
Hứa Thanh Tiêu dự định sẽ ngủ một giấc, đợi đến khi tỉnh lại thì đoán chừng đã đến được kinh thành.
Chỉ là khi Hứa Thanh Tiêu nằm xuống thì lại cảm cảm giác cộm cộm chạm vào hắn.
Chỗ gáy có hơi cộm một xíu.
Là thiếp mời sao?
Sờ sờ thì thấy không giống lắm, Hứa Thanh Tiêu vừa mới nằm xuống lại không nhịn được mà ngồi dậy nhìn lại.
Là một phong thư.
Một phong thư rất bình thường, mở ra xem thì bên trong phong thư chẳng có bất kỳ chữ gì, chỉ có hai kí hiệu.
Một bộ y phục cùng một đóa hoa đào.
Bạch Y môn?
Hứa Thanh Tiêu mày nhíu gấp lại.
Hai ngày trước hắn vẫn còn nghĩ về chuyện của Bạch Y môn, lúc đầu hắn đã đồng ý với Ngô Ngôn rằng sẽ đến huyện Trường Bình để gặp mặt, nhưng hắn đã vang danh thiên hạ rồi, đi đến nơi nào cũng sẽ có người nhận ra hắn.
Hơn nữa danh tiếng lúc đó của hắn rất cao, hắn không thể nào đi đến huyện Trường Bình để gặp mặt người của Bạch Y môn được.
Nếu như đi gặp mấy người Bạch Y môn vậy thì trực tiếp vào hang cọp rồi còn gì.
Chẳng cần ai mật báo, không chừng hắn sẽ bị người ta hốt luôn cả ổ, có miệng cũng không nói rõ được. Chu thánh nhất mạch còn đnag mong chờ hắn xảy ra chuyện, nếu như hắn lại dính dáng đến Bạch Y môn, vậy thì có thể thanh thản mà ngồi chờ chết được rồi, khỏi phải nghĩ gì nhiều.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu quyết định sẽ không đi gặp mặt.
Nhưng mà không ngờ được là người của Bạch Y môn vậy mà lại tìm đến tận cửa?
“Làm sao bọn họ tìm được mình?”
Hứa Thanh Tiêu có hơi tò mò, không phải tò mò về chuyện bọn họ làm sao tìm được mình mà là tò mò về chuyện tại sao bọn họ lại đến tìm mình.
Theo lý thì mình không đi gặp mặt với người của Bạch Y môn thì bọn họ cũng chẳng biết chuyện Ngô Ngôn giao đồ vật cho hắn.
“Ồ, không đúng, Trần bộ đầu.”
Trong nháy mắt Hứa Thanh Tiêu liền nghĩ ra ngay, Trần bộ đầu biết rõ tình huống của mình, cho dù chỉ biết được một chút, Trần bộ đầu cũng không nhìn thấy mình nhưng theo lý thì nếu như cẩn thận điều tra thử một phen thì sẽ phát hiện ra được mình có vấn đề.
Một tên sai dịch bình bình thường thường trong vòng một tháng ngắn ngũ nhập phẩm Võ đạo thì thôi không nói, lại còn được thất phẩm Nho đạo, chuyện này nếu không có chút gì mờ ám thì tuyệt đối là không thể nào.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu lại càng thêm nghi ngờ.
Cuối cùng là Trần bộ đầu nói chuyện của mình cho người ta biết hay là do bọn họ chủ động hoài nghi mình.
Nếu như Trần bộ đầu nói thì cũng có nghĩa là hắn có thể đã hiểu lầm rằng mình là môn đồ của Bạch Y môn, hoặc là bọn họ cho là mình đang muốn gia nhập Bạch Y môn.
Nếu như chỉ đơn giản là hoài nghi đến mình thôi thì cái này cũng không rõ là như thế nào.
Rất phức tạp, cũng rất kỳ lạ, trên đời này, thứ khó chịu nhất chính là phải đoán suy nghĩ của người khác.
Nhìn thoáng qua tờ giấc, Hứa Thanh Tiêu đưa mắt nhìn về phía hoa đào bên trên.
Áo trắng nghĩa là Bạch Y môn, còn hoa đào thì có nghĩa là gì?
Nói ta mệnh phạm hoa đào?
Không thể nào đâu, vậy thì này thể hiện cho ý gì đây? Hứa Thanh Tiêu nhíu mày, càng nghĩ thì lại càng nghĩ không ra lời giải thích nào.
Nhưng mà bất kể là cái nào thì người của Bạch Y môn không trực tiếp đến tìm mình nghĩa là bọn họ không muốn gây phiền phức cho hắn.
Về mặt thái độ thì không tệ đấy, ít nhất thì cũng có chỗ để đàm phán với nói chuyện. Nếu không thì vừa rồi bọn họ sẽ đến dịch trạm để gặp mình, nếu như có ý muốn gây sự với mình thì chắc là sẽ ra tay vào lúc đó.
Như vậy rất tốt, đối phương có ý muốn nói chuyện đàng hoàng với mình, Hứa Thanh Tiêu cũng không ngại sẽ nói chuyện đàng hoàng với bọn họ.
Nếu như bàn bạc tốt thì mọi người cùng nhau hợp tác, sau đó sẽ hiểu thêm được vài chuyện.
Nếu như nói chuyện không hợp thì càng tốt hơn, quân tử giận dữ, mười vạn quân giết tới, diệt hết.
Đây gọi là gì? Đây gọi là giả tạo đấy.
Thiên Đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại tới.
Tiếp xúc với người của Bạch Y môn Hứa Thanh Tiêu biết là sẽ rất mạo hiểm nhưng nguyên nhân Hứa Thanh Tiêu không từ chối cũng đơn giản thôi.
Từ lúc vừa mới bắt đầu tiếp xúc với Ngô Ngôn thì hắn xem như đã dính dáng đến Bạch Y môn rồi, muốn thoát khỏi liên quan, đừng có nằm mơ.
Giống như bây giờ vậy, hắn không đi tìm Bạch Y môn thì người của Bạch Y môn cũng đi đến gõ cửa tìm hắn. Một tổ chức tạo phản không thể nào không có đầu óc được, nếu như hắn cứ cố muốn rủ bỏ hết mọi liên hệ.
Thì đám người của Bạch Y môn kia cũng sẽ không dài dòng, một người đã từng tiếp xúc với Bạch Y môn nhưng lại không mang lại bất kỳ tác dụng gì cho Bạch Y môn, không giết chẳng lẽ để lại ăn tết?
Thậm chí nói một câu không dễ nghe thì Bạch Y môn có thể càn rỡ đến bây giờ, chẳng lẽ trong triều không có nội gián gì hay sao?
Nói không chừng một hoàng thân quốc thích nào đó lại chính là cao tầng của Bạch Y môn.
Dù sao thì đây cũng là lấy danh nghĩa của Võ đế để tạo phản. Nữ đế đăng cơ người trong thiên hạ có phục hay không Hứa Thanh Tiêu không biết, nhưng điều hắn có thể biết chính là trong hoàng thất nhất định có người không phục.
Nhiều nam đinh như vậy không được làm hoàng đế lại để cho một nữ nhân làm hoàng đế, ngươi cảm thấy trong lòng mọi người có thoải mái hay không?
Đã bước vào vòng này rồi thì Hứa Thanh Tiêu cũng không sợ gì nữa, cũng không nghĩ sẽ rũ sạch mọi quan hệ, chẳng bằng cứ lợi dụng, không chừng nó sẽ trở thành một lá bài tẩy của mình.
Vào thời điểm mấu chốt nói không chừng còn có thể để mình có được sự trợ giúp cực lớn.
Chẳng qua Bạch Y môn tìm tới cửa, Hứa Thanh Tiêu không thể không có chút lo lắng nào.
“Thực lực! Quyền lực! Địa vị! Thiếu một thứ cũng không được.”
Trong xe ngựa, Hứa Thanh Tiêu tự lẩm bẩm trong lòng.