Chương 227: Cảnh Tượng Đông Cứng Cỡ Lớn, Hứa Thanh Tiêu Vào Kinh (6)
Càng là sóng ngầm cuồn cuộn thì lại càng thể hiện được tầm quan trọng của thực lực, võ giả phải tự cường, hắn vẫn phải nhanh chóng tăng nhanh thực lực mới được.
Nếu như thật sự có một ngày náo loạn đến mức đó, vậy thì vũ lực chính là thứ sau lưng để cho mình dựa vào.
Quyền lực gì đó, địa vị gì đó, nhân mạch gì đó cũng không bằng hai tay mình, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì chạy, ít ra thì mình còn có thể bảo vệ được tính mạng.
Haiz!
Hứa Thanh Tiêu, ngươi đúng thật là một thiên tài mà.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu nằm xuống, không suy nghĩ gì nhiều nữa, đi ngủ tiếp, phải đảm bảo tinh lực dồi dào.
Không bao lâu sau, Hứa Thanh Tiêu trực tiếp chìm vào giấc ngủ, hắn ngủ thật say, tĩnh dưỡng cho tinh thần đầy đủ.
Xe ngựa phi nhanh.
Làm bụi đất bay đầy trên đường vào kinh.
Trong nháy mắt, sáu canh giờ quá đi.
Ô! Ô! Ô!
Ngay vào lúc sắp đến dưới cửa kinh thành thì xe đột nhiên lại thắng gấp một trận, cũng đánh thức Hứa Thanh Tiêu.
Đã lâu không được ngủ đủ, Hứa Thanh Tiêu dùng đại thần thông nhập mộng để ngủ say hơn, sau sáu canh giờ, hắn đã dưỡng tốt toàn bộ tinh khí thần.
Chỉ là không nghĩ tới, xe ngựa đột nhiên thắng gấp, đánh thức hắn.
“Chuyện gì xảy ra?”
Trong xe, Hứa Thanh Tiêu cũng không tức giận, mà chỉ bình tĩnh hỏi.
Mã phu lái xe chính là quan sai mà phủ Nam Dự phái tới, kỹ thuật cưỡi ngựa cực kỳ cao siêu, liên tục mấy ngày này đều chưa bao giờ thắng gấp lần nào, giờ đột nhiên thắng gấp như vậy làm cho Hứa Thanh Tiêu có chút khó hiểu.
“Hứa tiên sinh, có người chặn đường, nói là phải đưa tiền.”
Giọng quan sai vang lên làm cho Hứa Thanh Tiêu cau mày.
Chặn đường?
Muốn tiền?
Mẹ nó, hoàng thành dưới chân thiên tử thế mà vẫn còn có thế lực hung ác ức hiếp người à? Ngay cả có là vương gia đi chăng nữa thì cũng không dám chặn đường cướp bóc dưới chân thiên tử chứ.
Tốt lắm, tốt lắm, Hứa Thanh Tiêu lập tức đẩy màn xe ra, hắn muốn nhìn cho kỹ tên mãnh sĩ cản đường này, loại mãnh sĩ thế này cần phải nhìn cho rõ một chút, lỡ như sau này hắn ta bị chém đầu rồi thì chẳng còn thấy được nữa.
Chỉ là sau khi Hứa Thanh Tiêu vén rèm thì cả người liền có hơi sửng sờ.
Cách đó không xa là kinh thành to lớn nguy nga, trên đường đi có không ít xe ngựa qua lại nhưng mà tốc độ đều không nhanh, dù sao thì cũng sắp đến hoàng thành rồi, tất nhiên là cần phải giảm tốc.
Mà trước mặt hắn có mười mấy đứa trẻ, có nam có nữ, lớn nhất cũng chỉ chừng mười lăm thôi, nhỏ nhất thì chắc là chừng chín tuổi mười tuổi gì đó, người mặc áo gấm, tự mình cầm đao gỗ kiếm gỗ, ngăn ở trước mặt xe ngựa yêu cầu nộp tiền.
Thậm chí còn không chỉ ngăn một chiếc xe ngựa lại.
Hứa Thanh Tiêu sửng sốt.
Hắn còn tưởng rằng là mãnh sĩ gì chứ, không nghĩ tới vậy mà lại là một đám tiểu thí hài?
“Tiên sinh, bọn chúng ăn mặc không tầm thường, làm sao bây giờ?”
Quan sai mở miệng, nếu như ở phủ Nam Dự thì hắn đã sớm mắng lên rồi, nhưng đây là ở hoàng thành, tùy tiện lôi ra một người nói không chừng cũng là đại quan ngũ phẩm.
Một đám con nít mặc áo gấm, có trời mới biết trong nhà chúng có nhân vật lớn nào hay không.
“Đừng làm bọn chúng bị thương, để ta.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, người kia khẽ gật đầu, cho dù không nói thì hắn cũng không dám làm loạn.
“Các vị tiểu hữu, người lớn nhà các ngươi đâu?”
Hứa Thanh Tiêu lộ ra vẻ hiền lành, cười ôn hòa lên tiếng với bọn chúng.
“Liên quan gì đến ngươi! Nhanh giao tiền đây.”
“Đúng đúng đúng, nhanh giao tiền ra.”
“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Mau giao tiền ra, nếu không thì đừng hòng rời đi.”
Nhưng sự ôn hòa của Hứa Thanh Tiêu cũng không đổi lại được bất kì tác dụng gì, ngược lại còn dẫn đến một trận mắng mỏ.
Thấy tình huống này, Hứa Thanh Tiêu không khỏi nhíu mày, nhưng dù sao cũng chỉ là một đám con nít, không cần phải cãi lộn với bọn chúng làm gì.
“Tiểu hữu, ta có chuyện quan trọng, bệ hạ tìm ta có việc, như vậy đi, chỗ ta có chút đồ ăn vặt, ta tặng cho các vị tiểu hữu nhé.”
Hứa Thanh Tiêu vẫn rất khách khí, không vì nguyên nhân gì khác mà chỉ vì mấy bé gấu này đều mặc áo gấm trên người, tuyệt đối không phải là con nhà bình thường, không cần phải đắc tội.
“Ngươi cho rằng bọn ta là con nít ba tuổi à? Còn cho đồ ăn vặt? Lời của lão tử chính là như vậy, hoặc là đưa tiền, hoặc là đừng mong đi vào, ngươi mà dài dòng nữa thì ta giải ngươi vào đại lao luôn ngươi có tin không?”
Thằng nhóc cầm đầu phách lối nhất, tay cầm một thanh đao gỗ, dáng vẻ hung hăng khí thế như sơn đại vương, hung thần ác sát, đứng trên một tảng đá giễu võ giương oai.
Đây là trẻ trâu điển hình của thiếu niên.
Hứa Thanh Tiêu có chút tức giận.
Ta nói chuyện đàng hoàng với các ngươi là vì kính trọng trưởng bối đằng sau các ngươi, ngươi thật sự cho rằng Hứa mỗ ta không dám đánh con nít à?
Hứa Thanh Tiêu phát cáu.
Nhưng mà sau một khắc, bên trong xe ngựa lại truyền đến tiếng vang.
“Huynh đài, không cần tức giận với bọn chúng, chúng đều là cháu trai của quốc công vương gia, không thể chọc vào, cho ít bạc đi thôi, cũng không phải là ngày nào bọn chúng cũng đòi, chơi chút trò chơi mà thôi.”
Theo giọng nói kia vang lên.
Lửa giận trong lòng Hứa Thanh Tiêu liền dập tắt trong nháy mắt.
Ồ, cháu của quốc công Vương gia à, vậy thì không sao.
“Muốn bao nhiêu?”
Hứa Thanh Tiêu trực tiếp hỏi.
“Năm trăm lượng có hay không?”
Thiếu niên áo tím há mồm sư tử.
“Năm lượng, được thì được, không được thì bây giờ ta đi về.”
Hứa Thanh Tiêu lấy một tờ ngân phiếu năm lượng ra.
“Coi như là lão tử không may, gặp phải một tên thư sinh nghèo kiết xác, cút đi, lần sau mà còn dài dòng nữa thì có mười lượng cũng không thể giải quyết được đâu.”
Thiếu niên áo tím hơi không kiên nhẫn, phất phất tay, tiểu đệ bên cạnh lập tức đi tới, còn chảy nước mũi, tiếp nhận ngân phiếu của Hứa Thanh Tiêu.
Trở lại trong xe, Hứa Thanh Tiêu rất bình tĩnh, xe ngựa tiếp tục phi nhanh.
Giọng của thiếu niên áo tím lại vang lên như cũ.
“Các huynh đệ, đi, tên đần này đưa tiền rồi, chúng ta phải đi ăn uống một trận thật ngon, bản đại vương mời khách.”
Giọng nói vang lên sau lưng.
Trong xe ngựa, Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi, hắn muốn bảo mã phu dừng xe, nhưng suy đi tính lại thì hay là thôi đi.
Được lắm!
Sơn đại vương có phải không?
Con cháu quốc công có phải không?
Được, chờ đó nhé!
Hứa Thanh Tiêu thở ra một hơi thật dài, thù này, hắn nhớ kỹ!