Chương 238: Quốc Công Chấn Động, Kế Của Hứa Thanh Tiêu (4)
“Nhưng Hứa mỗ lại sợ các vị không nỡ cho nên không bằng cứ mời cao nhân khác đi, Hứa mỗ ta làm việc cực kì nghiêm túc, hoặc là không dạy, hoặc là phải dạy cho tốt. Cho nên điểm này cực kỳ quan trọng.”
Hứa Thanh Tiêu nói ra băn khoăn của mình.
Không sai, đây chính là mối lo lắng của Hứa Thanh Tiêu.
Trước đó khi bị nhóc gấu này bắt chẹt ở ngoài thành Hứa Thanh Tiêu cũng có nghĩ đến phản kháng lại, trực tiếp cáo trạng. Nhưng nhìn dáng vẻ của đám người này thì liền biết đứa nhỏ này chắc chắn lớn lên trong sủng ái.
Nếu như hắn cáo trạng thật thì không chừng họ chỉ trả lại một câu đứa bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngươi là người lớn tính toán so đo cùng trẻ con làm gì chứ?
Cho nên Hứa Thanh Tiêu liền nghĩ ra chiêu này.
Khen con trai ngươi có tư chất đại Nho sau đó làm cho ngươi khóc lóc đưa con trai đến tay ta.
Đến lúc đó... Ha ha, dạy thì ta nhất định sẽ dạy thật nghiêm túc, đây chính là căn bản, nhưng ngươi không nghe lời thì ta sẽ đánh ngươi, ngươi chạy đi chơi ta sẽ đánh ngươi, đánh đến khi ngươi ngoan ngoãn mới thôi.
Đây gọi là gì, đây gọi là kế sách công tâm.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu lại thấy thật dễ chịu.
Quả nhiên khi Hứa Thanh Tiêu thốt ra lời này, mọi người liền nhất thời nhẹ nhàng thở ra, bọn hắn còn tưởng rằng là có chuyện gì to tát lắm, hóa ra là e ngại điều này.
“Hứa tiên sinh, ta là mẹ ruột của nó, đứa nhỏ này từ nhỏ đã nghịch ngợm, là do bọn ta quá mức cưng chiều nó, nhưng ngài yên tâm đi, chỉ cần ngài thu đứa nhỏ này làm học trò, nếu như nó dám có chút bất kính đối với ngài hoặc là không hiếu học nào thì ngài cứ đánh chết nó đi, ta tuyệt đối không đau lòng chút nào đâu.
Mẫu thân Lý Phạm vô cùng đau lòng nói. Nàng ta chắc chắn sẽ thương tiếc con mình nhưng càng hy vọng con trai mình có thể thành tài, đánh hai ba trận thì có là gì? Bây giờ lâu lâu không có việc gì quốc công cũng sẽ cầm roi đánh cho đám bất hiếu này một trận, cũng thường thôi.
“Không sai, Thanh Tiêu huynh đệ, đứa nhỏ đã bái ngươi làm thầy thì ngươi chính là một nửa cha của nó, cha đánh con trai không phải là chuyện rất hiển nhiên sao? Con người ta nói chuyện không khéo, cũng không đọc nhiều sách nhưng ý ta chính là như vậy đấy, Thanh Tiêu huynh đệ, nếu như ngươi e ngại điểm này thì ta thẳng thắn nói cho ngươi biết, không sao cả, đánh chết cũng được.”
Phụ thân Lý Phạm cũng mở miệng theo.
Từ nhỏ hắn cũng bị đánh đến lớn mà, theo lý thuyết thì cũng nên đánh Lý Phạm từ lâu rồi, nhưng do cha hắn che chở cho nó nên hắn cũng không có cách nào, bây giờ Hứa Thanh Tiêu nói lời này hắn nhất định là giơ hai tay hai chân đồng ý.
“Thanh Tiêu hiền điệt, nếu như ngươi chỉ lo lắng việc này thôi thì lão phu có thể khẳng định cho ngươi biết, nghiêm sư xuất cao đồ, ngươi không cần lo lắng, sau này thằng bé đi theo ngươi, nếu như nó dám nghịch ngợm không nghe lời thì ngươi cứ đánh nó đi.”
“Nếu như vẫn chưa hết giận thì lão phu sẽ đến đánh nó.”
An Quốc công cũng thề thốt.
Lời này thốt ra làm cho Lý Phạm có chút luống cuống. Cậu ta không ngốc, đương nhiên tự biết hoàn cảnh hiện tại của bản thân rồi.
“Gia gia, cha, mẹ, con không học, con không đi theo hắn học.”
Cậu ta mở miệng, không đồng ý bái Hứa Thanh Tiêu làm thầy.
“Im miệng!”
“Im miệng!”
“Im miệng!”
Mấy giọng nói đồng thời vang lên, cơ hồ là tất cả mọi người trong phủ An Quốc công cùng nhau mở miệng, hung hăng nhìn chằm chằm Lý Phạm.
Giờ khắc này, Lý Phạm tuy tuổi còn trẻ nhưng cậu ta đã hiểu rõ một câu thành ngữ, đại thế đã mất.
Nhìn thấy khuôn mặt Lý Phạm đang tràn đầy vẻ uất ức, tâm trạng Hứa Thanh Tiêu vui vẻ cực kỳ, hắn lập tức nói:
“Nếu đã như vậy, học sinh cứ từ chối nữa thì cũng không hay. Chẳng qua ta vẫn nói trước, nghiêm sư xuất cao đồ, nếu như thật sự bái sư, lỡ như có chịu khổ, chịu phạt, các vị cũng đừng nổi giận trách học sinh nha.”
Hứa Thanh Tiêu vẫn nhấn mạnh câu nói kia. Dù sao thì nói đến bây giờ cũng là tự các ngươi chọn lựa, đến lúc đó nếu như ta đánh thật thì các ngươi cũng đừng đau lòng.
“Tất nhiên.”
“Yên tâm đi, Hứa huynh đệ, cam đoan sẽ không giận ngươi, nếu như ngươi không đánh được thì cứ gọi ta đến, ta đánh thay ngươi.”
Lý Binh không hổ là cha ruột, hắn sợ Hứa Thanh Tiêu là một thư sinh không đánh nhau nỗi, còn muốn đánh dùm.
“Không sao, không sao.”
Hứa Thanh Tiêu mỉm cười, còn An Quốc công thì lại hỏi tiếp chuyện thứ ba.
“Vậy chuyện thứ ba là gì?”
Ông ta tò mò hỏi.
“Thứ ba chính là gặp người không tốt. Phạm nhi thiên tư thông minh, cho dù không được chiều chuộng, cũng có nghiêm sư dạy bảo nhưng trong mạng của nó có định là sẽ gặp một vài người không tốt.”
“Có câu gần mực thì đen gần đèn thì sáng, bất luận một người có thiên phú tốt đến thế nào nhưng nếu như người bên cạnh hắn đều là loại người ham hưởng lạc, không muốn tiến lên vậy thì người này cũng sẽ dần bị đồng hóa.”
“Đặc biệt là tuổi của Phạm nhi cũng không còn nhỏ, bên người tất nhiên sẽ có không ít bằng hữu, nếu như còn chơi chung một chỗ với bọn chúng thì chỉ sợ là đại khí khó thành.”
Hứa Thanh Tiêu trả lời.
Đám người lại lần nữa tán đồng quan điểm này, nhất là các vị phu nhân, bọn họ lại càng đồng ý hơn với quan điểm của Hứa Thanh Tiêu. Tướng công của mình ban đầu không đi hoa lâu uống rượu nhưng nếu người bên cạnh đều đi uống vậy bọn họ không thể nào không đi chung được.
“Cái này dễ xử mà, sau này không cho phép bọn chúng chơi chung với Phạm nhi nữa.”
“Đúng đúng đúng, không cho bọn nó chơi chung với Phạm nhi nữa. Ta cũng thấy thật ra Phạm nhi rất thông minh nhưng mỗi ngày lại đều đi theo một đám nghịch ngợm chơi cùng với nhau, sao còn có ý chí hướng lên được nữa?”
“Nói đúng lắm, sau này không cho bọn nó chơi chung với Phạm nhi nữa.”
Đám người nói thế, An Quốc công cũng mở miệng nói theo.
“Thanh Tiêu hiền điệt, ngươi cảm thấy làm vậy có được không, sau này lão phu sẽ không cho phép bọn nhóc kia đụng vào Phạm nhi nữa, có thể ngăn điều thứ ba lại được không?”
An Quốc công hỏi.
“Không.” Hứa Thanh Tiêu lắc đầu, hồi đáp: “Từ xưa đến nay, lấp không bằng khai thông, hơn nữa quốc công một ngày trăm công ngàn việc, sao có thể cứ đề phòng mãi được? Học sinh cho rằng, bằng hữu bên người Phạm nhi chắc cũng có vài đứa là hậu nhân của bằng hữu quốc công, không bằng cứ để bọn nó cùng nhau đến đây, ta sẽ dạy luôn cho từng đứa.”
“Kể từ đó, ai cũng hướng về phía trước mà Phạm nhi cũng có thể trổ hết tài năng.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, nói ra ý nghĩ của mình.
Câu này nói ra làm cho Lý Phạm sững sờ tại chỗ.
Khá lắm, đây là muốn diệt cả ổ đó sao.
Còn trong mắt những người còn lại thì đây lại có một tư thái khác, giống như Thánh nhân vậy, nhất là An Quốc công, ông ta càng cực kỳ tán thưởng.