Chương 242: Vào Triều, Diện Thánh, Nho Quan, Địch Ý Nồng Nặc (2)
Lúc thường bọn chúng đều rất được sủng ái, mấy loại trường hợp này chúng đều được ngồi vào bàn, ăn ăn uống uống còn xin được ít tiền.
Nhưng còn bây giờ thì sao? Đứa nào đứa nấy cũng đứng ở bên đó, không biết phải là gì, đến cả đi lại cũng không dám, đứng thì rất khó chịu, rất buồn chán.
“Hứa lão đệ, việc dạy học sau này, nên nói thế nào đây?”
Cuối cùng cũng có người mở miệng hỏi thăm.
Hứa Thanh Tiêu nói sẽ dạy cho bọn chúng nhưng mà dạy thế nào cũng là vấn đề.
Chắc Hứa Thanh Tiêu sẽ không dạy theo kiểu hôm nay đi nhà này ngày mai đi nhà kia đâu đúng không?
“Ừ, học sinh nghĩ thế này, chúng ta sẽ xây một học đường ở chỗ vắng vẻ một chút, mỗi tuần đi học vào ngày thứ nhất thứ ba thứ năm, ngày thứ hai thứ tư trong tuần sẽ tự học, ngày thứ sáu thứ bảy ở nhà nghỉ ngơi, suy nghĩ đến những chuyện khác. Cho nên bất luận như thế nào thì Hứa mỗ vào các ngày đầu tiên, ngày thứ ba và ngày thứ năm đều sẽ dành ra hai canh giờ để dạy bọn chúng.”
“Đọc sách cũng không phải chỉ để nhớ thôi, học sinh mong muốn thông qua các phương thức giáo dục khác để dạy đám trẻ này.”
Sau khi Hứa Thanh Tiêu nói đến đây, hắn lại đưa mắt nhìn sang. Có khoảng gần ba mươi đứa, nhỏ nhất thì khoảng mười tuổi, lớn hơn một chút thì mười bốn mười lăm tuổi, ít nhất thì cũng đã qua giai đoạn biết chữ, đây đúng là lúc nên xây dựng tam quan cho chúng.
Người xưa có câu nói rất hay, mang giày trước mặc quần sau, tiên học lễ hậu học văn.
“Được lắm, biện pháp này hay đấy. Chuyện xây học đường để ta giải quyết. Bản hầu có một tòa nhà ở đường cái phía tây, cũng không quá xa. Ta sẽ sai người quét dọn sửa sang lại theo phong cách học đường là được rồi.”
Tín Vũ hầu mở miệng. Loại chuyện này chẳng đáng kể chút nào, hắn ta hoàn toàn có thể giải quyết được.
Đám người khẽ gật đầu, mà Hứa Thanh Tiêu thì cũng gật đầu theo.
Thật không tệ, được ở miễn phí rồi. Một đêm ở tửu lâu kinh đô chính là hai ba lượng bạc, còn chưa tính ăn uống nữa, quả nhiên chính là cửa son rượu thịt ôi thiu, ngoài đường có xương người chết cóng mà.
“Vậy khi nào thì hành lễ bái sư? Để cho chúng ta cẩn thận chuẩn bị lễ vật.”
Có người lại hỏi, hỏi Hứa Thanh Tiêu về chuyện bái sư.
“Không cần, học ở chỗ Hứa mỗ không cần quá rườm rà, chỉ cần bọn chúng quỳ lạy ta ba lạy thì được rồi, không cần quà cũng không cần bất cứ thứ gì khác.”
Hứa Thanh Tiêu khoát tay, lễ bái sư Đại Ngụy tương đối phức tạp, cả quá trình còn chưa nói, đến lúc đó mọi người còn phải chen lấn tặng lễ nữa.
Có câu nhiều lễ thì không bị trách, nhưng Hứa Thanh Tiêu không muốn làm theo kiểu lợi ích hóa quá, bản thân hắn dạy là vì muốn kết bạn thêm mối quan hệ, không cần phải làm đến như vậy, khiến cho tất cả mọi người đều không vui hay là ai đưa nhiều một chút thì hắn sẽ ít mắng hơn một chút, cho là cứ tặng lễ là được.
Thôi thì cứ dứt khoát không thu của ai cả, đơn giản một chút, cứ đối xử như nhau, đối với tất cả mọi người đều là chuyện tốt, dạy dỗ không thể ganh đua so bì được.
Đúng là như vậy, sau câu nói này của Hứa Thanh Tiêu, đám người lại nhịn không được càng thêm kính nể Hứa Thanh Tiêu.
Bọn họ là ai chứ? Quốc công, liệt hầu, nói một câu không dễ nghe thì lấy chút đồ vật từ khe hở móng ta ra thì đó cũng không phải là vật nhỏ, nếu đổi lại là người khác thì không chừng đã sớm hấp tấp nhận lấy các loại lễ vật rồi.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại từ chối tất cả, vậy nên có thể biết được Hứa Thanh Tiêu đây là thật lòng thật dạ muốn dạy dỗ trẻ nhỏ, mối quan hệ qua lại là một chuyện, dạy học trò thật tốt lại là chuyện khác.
Sau đó, đám người không còn gì để nói, bèn nâng chén về phía Hứa Thanh Tiêu, xem như là cảm tạ.
Hứa Thanh Tiêu uống xong chén rượu này sau đó đứng dậy đi đến trước mặt đám bé gấu.
Đứa cầm đầu tất nhiên là thiếu niên áo tím, cũng chính là Lý Phạm.
Nhìn sơ một lượt, trên cơ bản đám nhóc cản đường cướp bóc đều đang ở đây, nam có nữ có. Dân phong Đại Ngụy rất thoải mái, con gái cũng có thể học tập đọc sách, chẳng qua chỉ là không được đi thi mà thôi.
Đám nhóc đưa mắt nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, có đứa ánh mắt ngây thơ, có đứa mang theo ánh mắt bất thiện, cũng có đứa mang theo ánh mắt thù hận, giống như Lý Phạm vậy.
Hứa Thanh Tiêu không nói lời nào, chỉ đứng đó chắp tay, bình tĩnh đứng trước mặt bọn nhỏ, ánh mắt đầy vẻ ôn hòa nhưng trong mắt đám bé gấu này lại biến thành vẻ dương dương đắc ý.
“Các ngươi còn đứng ngây người ra đó làm gì? Còn không mau chóng quỳ xuống?”
“Ranh con, còn không mau quỳ xuống dập đầu với lão sư?”
“Còn nhìn, còn nhìn nữa có tin ta đánh gãy chân ngươi không?”
“Đồ dê con mắc dịch, mau quỳ xuống.”
Đám bé gấu không muốn quỳ xuống dập đầu với Hứa Thanh Tiêu cũng không muốn bái sư gì cả, nhưng phụ thân của bọn nó lại lập tức đứng dậy, lớn giọng cực kì, mặt mũi thì đầy vẻ hung dữ.
Lời vừa nói ra đã dọa được đám bé gấu này, bọn chúng từng đứa đưa mắt nhìn về phía gia gia hoặc là mẫu thân của mình.
Nhưng thứ chúng nhận lại chỉ là ánh mắt nghiêm nghị của họ.
Hiểu rồi, sợ rồi.
Đám trẻ sinh ra trong hoàng thành, nghịch ngợm thì có nghịch ngợm nhưng vẫn rất thức thời, cũng biết nương theo chiều gió nên không phản kháng nữa. Không ít nhóc đã quỳ xuống dập đầu hướng về phía Hứa Thanh Tiêu.
Đến cả Lý Phạm cũng bất đắc dĩ phải dập đầu.
Chỉ là bọn chúng rất miễn cưỡng, thậm chí còn mang theo thái độ rất qua loa, trong nháy mắt chúng đã làm các trưởng bối phát bực.
“Ngươi dập đầu kiểu gì vậy? Giống như chết rồi vậy, nghiêm túc dập đầu cho ta.”
“Tên dê con mắc dịch nhà ngươi, bình thường có phải ta đã quá nuông chiều ngươi rồi không? Đến cả bái sư cũng không chăm chú, đúng là thích ăn đòn.”
Tiếng mắng chửi vang lên, mấy liệt hầu là dữ dội nhất, trực tiếp đứng dậy đi qua đạp hai cước. Đám bé gấu bị dọa sợ tại chỗ, bị đạp rồi thì trực tiếp khóc lên.
“Mẫu thân, mẫu thân.”
“Cha đánh con.”
Bọn chúng vô thức chạy đi tìm mẫu thân khóc lóc nhưng kết quả đổi lại chỉ là thiết chưởng vô tình.
“Đánh ngươi là sai à? Ngày thường con quậy phá thì thôi đi, bây giờ chuyện lớn quan trọng như vậy, còn không mau dập đầu với lão sư, nếu như con tiếp tục phá phách nữa thì mẫu thân cũng không cần con nữa.”
“Đánh tốt lắm, ngày thường tùy hứng làm bậy thì thôi đi, lúc này mà còn giở trò nghịch ngợm, bình thường ta đã quá nuông chiều con, hôm nay ta phải dạy bảo con thật tốt.”
Các nàng nổi giận mắng. Mặc dù trong lòng rất khó chịu nhưng không dễ dàng gì mới có một người dạy học có danh tiếng đến dạy dỗ con của mình, sao các nàng còn dám tiếp tục nuông chiều được nữa.
Cưng thì cưng, mong con thành người còn quan trọng hơn.
Tiếng mắng chửi, âm thanh đánh chửi vang lên chập chùng không dứt, vợ chồng Lý Binh ở đằng sau cũng ra trận.